
Tuyết không tan
Tác giả: Nhật Bảo Mai Hoàng
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322921
Bình chọn: 9.5.00/10/292 lượt.
máy đâm phải.Nguyệt Phương cúi gằm mặt xuống đường,cô không dám nhìn vào ánh mắt tức giận của Tiểu Long bây giờ.(Tức giận,cố gắng kìm nén )-Thôi cậu về đi. ! Tiểu Long quay mặt đi,anh không dám nhìn vũng máu téo trên đường,anh nhắm mắt lại,hai hàm răng nghiến chặt vào nhau,sự lạnh lùng của anh khiến Nguyệt Phương như ngừng thở.Anh bước từng bước dài về nhà,bỏ mặc lại Nguyệt Phương chết lặng nhìn về phía anh. Từ nhỏ tới giờ,anh không dám xem bất cứ một bộ phim kinh dị nào,không dám nhìn cha anh cắt tiết gà cũng như việc anh không sát hại bất cứ sinh vật nào ! Mẹ anh đã có lần kể,khi còn nhỏ anh đã khóc khi người ta bắt con chó mà anh yêu quý đi hay những lần anh khóc vì con mèo bị thương do ai đó đánh.Anh rất nhạy cảm với những việc này ! Nhưng ngày hôm nay,anh không khóc,anh nhìn người bạn thân của mình nằm trong vũng máu mà không thể làm gì cho tới khi xe cứu thương tới,anh đang rất sợ hãi,anh như bị ám ảnh về hình ảnh máu me đó. Nguyệt Phương là người mà anh đã thích,đã dành tình cảm rất nhiều nhưng chính vì cô,chính vì lời nói của cô mà người bạn thân của anh đã xảy ra chuyện,điều này khiến anh không thể tha thứ cho cô.Ăn vội bát cơm,Tiểu Long vội vàng xin mẹ ra viện thăm bạn.Không gian tối tăm,thời gian muộn màng,Tiểu Long nhanh chóng đạp xe tới bệnh viện nơi Thành Nam đang chữa trị.-Không biết nó có sao không nữa ! Tiểu Long cố gắng đạp thật nhanh,miệng anh khẽ lẩm bẩm phát ra thành lời. Phòng cấp cứu,phòng hồi sức,phòng….phòng….. Tiểu Long đi tìm rất nhiều phòng bệnh nhưng anh không thể tìm thấy người bạn thân của mình.Cảm giác lo lắng,sợ hãi đến với anh,anh rất ghét mùi của bệnh viện,anh nín nhịn ,cố gắng tìm Thành Nam.Từ phía xa,Nguyệt Phương đang đứng thờ thẫn dựa vào bức tường trắng.Tiểu Long nhanh chóng đi về phía cô,mong chờ một kết quả anh đang tim kiếm sẽ có nơiNguyệt Phương đang đứng.-Thành Nam đâu ? Tiểu Long bước chậm dần về phía Nguyệt Phương.-Đang khâu trong phòng kia ! Nguyệt Phương vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng điều trị đang sáng đèn.-Cậu ấy sao rồi ? Tiểu Long hỏi cô.-Cậu ấy tỉnh rồi ! Còn lại tớ cũng chưa biết. ! Nguyệt Phương mệt mỏi trả lời.-Cậu chưa về à ! Tiểu Long tò mò khi nhìn Nguyệt Phương vẫn mặc trên mình bộ đồng phục với chiếc ba lo phía sau lưng.-Ừ,tớ xin mẹ rồi ! giờ cậu ở đây nhé,tớ về trước đây,có gì gọi cho tớ nhé ! Nguyệt Phương quay đi,dáng người nhỏ bé của cô xa dần anh,anh muốn kéo nó lại nhưng nó đã đi quá xa mất rồi.Tiểu Long khẽ thở dài ngồi xuống chiếc ghế băng dài chờ đợi. Lần đầu tiên anh vào bệnh viện trong tình trạng sức khỏe bình thường,nhiều thứ mới lạ đến với anh,nhiều thứ khủng khiếp hơn cả những gì anh tưởng tượng cũng đua nhau đi qua mặt anh.Những nạn nhân tai nạn rời cả cánh tay,những nạn nhân khắp người chỉ toàn máu với máu,những nạn nhân vẫn còn thanh sắt đâm xuyên qua người cũng dần dần đi qua trước khuôn mặt tái mét của Tiểu Long chỉ trong khoảng thời gian khâu 20 mũi lên đầu Thành Nam.Chắc hẳn những hình ảnh này cũng như hình ảnh lúc chiều của Thành Nam sẽ theo tâm hồn nhạy cảm của Tiểu Long suốt quãng đời còn lại của anh. Sau một khoảng thời gian không hề ngắn,Thành Nam được đưa tới phòng hồi sức đặc biệt *dịch vụ* (con nhà giàu ) nghỉ ngơi,Tiểu Long theo chân Thành Nam tới phòng hồi sức.Thành Nam được ở trong một căn phòng khang trang đầy đủ tiện nghi,ti vi,tủ lạnh,điều hòa,phòng vệ sinh,phòng tắm không khác gì một căn nhà riêng.Thành Nam đau đớn nằm trên chiếc giường ga trắng,anh nhăn nhó.Tiểu Long vội lại gần trêu đùa bạn,mẹ Thành Nam đang ra ngoài mua cháo,căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại 2 cậu bé 15 tuổi.-Mẹ mày ra ngoài mua cháo rồi ! Tiểu Long lên tiếng.-Ờ ! Đen thế không biết,tao chẳng nhớ sao tao lại bị thế này ! chỉ thấy mát mát rồi ngất.Dậy thì đau không chịu nổi.Thành Nam nhăn nhó kể lại cho Tiểu Long sự việc diễn ra không hề chi tiết J ,đầu anh nhẽ đưa qua lại,bông băng quấn quanh như xác ướp Ai Cập.-Thôi không chết là may rồi ! Tao nhìn mày phát khiếp ra ý.Khỏe nhanh về còn đi chơi game với tao ! Tiểu Long cười đùa .Không khí cũng dịu đi phần nào,Tiểu Long chạy lại bật Tivi xem.-Bật I Tv đi thằng khỉ .Thành Nam khẽ cười ra lệnh.-Rồi rồi thưa thằng bệnh ! Tiểu Long hớn hở với chiếc điều khiển chuyển kênh Thành Nam yêu cầu.-Ngon ! Sắp có Stop Stop mày ơi ! Thành Nam vui vẻ lên tiếng.-Á Á thằng khỉ ! Tao chưa xem cái này ! Tiểu Long tỏ vẻ ngạc nhiên ,tò mò.-Mày chưa xem ? Tao bán nhà cho mày chơi game luôn ! Thành Nam cười đùa,mắt đưa về phía màn hình,cơn đau của anh phần nào dịu đi sau những tiếng cười rộn rã.Ngoài trời từng cơn gió đua nhau bay vèo qua từng tán phượng vĩ,đèn đường sáng rọi chiếu qua ô cửa sổ phòng hồi sức,chiếu vào đôi bạn thân đang cười đùa vui vẻ. CHƯƠNG VIII: KÍ ỨC PHẦN 4:NGƯỜI BẠN MỚITuyết không tanChương VIII: kí ứcPhần 4: Người bạn mới. Về đi học về tới nhà,Tiểu Long vội vàng tắm rửa,ăn cơm rồi lại vào bệnh viện chơi với Thành Nam ,diện trên người chiếc áo phông trắng,tôn lên nước da bánh mật của anh,anh nhanh chóng đạp xe tới bệnh viện.Mặt trời đang “nghiêng” dần về phía tây tổ quốc,từng hàng mây nối đu