Tuyết không tan

Tuyết không tan

Tác giả: Nhật Bảo Mai Hoàng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323053

Bình chọn: 8.5.00/10/305 lượt.

ì mà xả với chả mệt.Thành Nam vừa lên tiếng sau 2 giây để tu hết một cốc nước đầy.-Học hay không thì cứ thi đại học xong khác biết nhé ! Mày chăm học chắc quái đã đỗ mà ! Kiên Trung phản bác.-Thôi vào chiến đi ! LOL nhé ! Tạo phòng đi mày ! Tiểu Long thúc giục.-Vào đi tao mời rồi đây ! Thằng quỉ nhỏ Tuấn “quắt” giờ mới lên tiếng trong góc chết của quán nét.-Giờ mới thấy mặt ! Mày to quá tuấn à ! Thành Nam quay sang phía giọng nói ,anh đang trêu chọc tên gầy còm Tuấn “quắt”.Trận chiến bắt đầu sau một hồi chọn tướng và load game.Tiếng nói dần trở lên ồn ào,tiếng la hét ầm ĩ.-Mày cướp rồng nhanh ! Thành Nam la hét giục Kiên Trung.-Cướp sao được ! Tao không có trừng phạt ! Kiên Trung bực tức lên tiếng.-Về def (bảo vệ ) nhà chúng mày ,thua chết cha giờ,ngồi đẫy mà cãi nhau ! Tiểu Long chăm chú nhìn màn hình.Tạch tạch,tích tích, tiếng bàn phím và chuột đều đặn vang lên,sự chăm chú của từng game thủ đang tiến tới cao độ khi gần về cuối game,đôi mắt ai cũng đều chao đảo theo từng nhịp chạy của nhân vật.-Cố lên ,chúng mày cướp baron được rồi ,bê thẳng lộn ngược luôn ! Tiểu Long hò hét,quán nét ầm ĩ hơn bao giờ hết.-Lên ! Tao theo mày đây ! Thành Nam ngồi cạnh cũng đang vội vã giê chuột nhanh chóng qua lại.-Zê ! Win rồi ! các chú thấy anh đẳng cấp không ! Kiên Trung lên tiếng,niềm vui bộc lộ ra khỏi khuôn mặt anh.-Nhờ tao thôi ! không có tao làm sao mà thắng được cơ chứ ! Thành Nam cũng không kém phần ganh đua,vẻ mặt căng thẳng cũng dần biến mất trên khuôn mặt anh khi sự vui mừng chiến thắng vừa tới.Ngày trôi qua nhanh chóng như muốn nhường chỗ cho màn đêm buông xuống bao phủ không gian,đất trời bằng một màu tối đen,Tiểu Long hồ hởi chạy về nhà,hôm nay anh có một ngày chơi thật đã bên bạn bè,giờ đây là lúc anh bắt đầu việc học hành mệt mỏi,căng thẳng bên chiếc điện thoại di dộng luôn sáng đèn.Sau khi dùng bữa ăn tươm tất luôn được mẹ chuẩn bị chu đáo để bồi bổ cho Tiểu Long,anh lại vác xác về căn phòng của mình.Vội lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi quần,Tiểu Long vui vẻ nhắn tin cho Nhật Mai.“mỏi quá trời à ! giờ mới măm xong n蔓tôi cũng vậy,nóng nhỉ ? buồn quá rồi”“làm sao ? sắp thi rồi đấy học được nhiều chưa”“Buồn lắm ! chẳng biết nữa ! Tôi buồn !”“sao buồn ? nói tôi nghe”“không sao,kệ tôi đi,học nào !nhanh lên”Bỏ điện thoại xuống mặt bàn,Tiểu Long tò mò về thái độ hôm nay của Nhật Mai,anh lo lắng nhưng không dám hỏi cô nhiều,lấy quyển sách văn trong cặp,anh lại chăm chú đọc lại các tác phẩm,tâm hồn bay theo lời văn,Tiểu Long nghiền ngẫm đọc lại từng lời cô đã dạy trong quyển vở dày cộm bên quyển sách giáo khoa cũ mèm.Ngày thi đã đến ! Hoa phượng cũng đã nở đỏ ngập bầu trời Hà Nội,đường đông đúc,trường thi ồn ào tiếng bàn tán sau từng môn thi.Tiểu Long thi xong là lại gọi hỏi thăm Nhật Mai,cô không thể giấu được sự buồn bã trong lời nói mình nhưng vẫn từng lời động viên ngọt ngào của cô như thêm rất nhiều,rất nhiều cho Tiểu Long sự bình tĩnh và cố gắng làm bài thi của anh.Ngày thông báo kết quả,Tiểu Long vui mừng khi cầm trên tay tờ giấy thông báo đỗ đại học của mình,vội vàng trong nụ cười trên môi,Tiểu Long vội lấy điện thoại ra gọi cho Nhật Mai.-Tôi đỗ rồi ! Tôi đỗ rồi ! Nhật Mai ơi,tôi yêu bà,Tôi đỗ đại học rồi này ! Tiếng nói Tiểu Long vang lớn.-Ừ ! Chúc mừng ông ! ông làm tốt lắm ! Nhật Mai nghẹn ngào trong tiếng khóc nấc lên.-Sao bà khóc thế ! Bà có đỗ không vậy ! có giấy báo chưa ! Tiểu Long vẫn tủm tỉm cười trong vui sướng.-Ừ tôi có đỗ ! Tiếng khóc Nhật Mai ngày càng lớn.-…..? *** ???-Tiểu Long ! Tạm biệt ông ! Xin lỗi vì giờ tôi mới nói cho ông biết ! Hôm nay tôi phải bay sang Anh rồi ! Tôi sang đấy cùng gia đình 3 năm cơ ! Tôi sang đấy học đại học ! Tôi xin lỗi ông nhiều lắm ! Nhưng tôi không dám nói cho ông biết ! Tôi sợ ông buồn ! ông không làm được bài ! Tôi sợ ông vì tôi mà bỏ cuộc,vì tôi mà bỏ sự cố gắng của mình.Nhật Mai nấc lên,cô khóc mỗi lúc một to.-Sao cơ ! Sao có thể như thế được,nói cho tôi biết đi ! Tiểu Long thẫn thờ,hai hàng nước mắt anh đang trào ra khỏi khóe mắt.-Tôi xin lỗi ! Tiếng khóc nghẹn lên trong tiếng nấc,Nhật Mai buồn bã.-Xin bà,đợi tôi,đợi tôi tới tiễn bà được không! Tiêu Long hét lên trong đau khổ.Tiểu Long vội cầm chiếc hộp anh làm cho cô từ rất lâu rồi nhưng chưa tặng được cho cô,anh làm tỉ mỉ chỉ mong đợi ngày sinh nhật cô,tạo cho cô một bất ngờ,nhưng ngờ đâu,chiếc hộp đang lặng yên nằm trên chiếc giá sách chờ ngày tới chủ mới lại được mang đi nhanh chóng.Tiểu Long lao ra ngoài đường bỏ mặc lại chiếc cổng chưa đóng,nước mắt anh cứ thế rơi theo làn gió,trời dần sẩm tối,từng đám mây xám màu thi nhau kéo về,có lẽ trời săp mưa.Lao nhanh trên đường,Tiểu Long một tay cầm lái,một tay cầm điện thoại cố gắng gọi cho Nhật Mai.“Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quí khách vui lòng gọi lại sau”Liên tục gọi và liên tục nhận tín hiệu từ tổng đài,Tiểu Long đau khổ trên chiếc xe đang lao nhanh về phía sân bay,trời dần rơi “lệ” rơi lên má anh,nước mắt ông trời hòa lẫn vào từng giọt nước mặt mặn đắng khẽ nhạt nhòa. Đôi mắt anh nhòa đi,hai bàn tay run run,mái tóc bị gió h


Old school Swatch Watches