
– Taemin ngắm chiếc áo thun Key đang mặc.
– Đẹp đúng không? Áo tôi chọn mà! – Jimin chen vào.
Bất giác, mọi người – trong đó có Sora – quay lại nhìn Key chằm chằm, ánh mắt Sora như chờ đợi một sự giải thích
Không giống mọi khi, Key nhận ra ánh mắt Sora đang nhìn mình. Anh bỗng lúng túng…
– Mọi người làm gì vậy? – Jimin tò mò trước hạnh động của năm người kia. Cô lại gần Key, ngắm kĩ lại chiếc áo – Chỉ là tôi muốn thử xem phong cách của tôi có hợp với nhóm không, nên tôi đã mua nó cho Key. Việc này lạ lắm sao?
– À.. không, áo rất đẹp chị ạ – Sora cười gượng rồi quay đi. Cô đang bối rối trước phản ứng của chính mình…
“Mình làm sao thế này?….”
– Mà… – Jimin quay lại nhìn Key – cậu mặc nó đẹp mà, sao tôi thấy cậu có vẻ không tự tin thế?
– Tôi đâu có… – Key la lên – Đi ăn thôi, tôi đói rồi – anh đi thật nhanh ra cửa.
Cả bọn tung tăng ra ngoài, nhưng vừa đến cửa thì khựng lại.
– Cảnh này trông quen quen – Taemin quay lại liếc nhìn mấy ông anh.
– Vừa hôm qua đó – Minho thì thầm.
Cách chỗ SHINee đứng mấy mét, Sora đang cười vô cùng thoải mái, và người đang nói chuyện cùng cô cũng là một người đã “quen quen” với SHINee rồi.
– Hôm nay thì anh phải chờ em về cất đồ rồi, vì em chẳng nhờ được ai cả.
– Không sao, anh sẽ về cùng em, rồi sẽ đợi em ở bên ngoài, được chứ? – Kevin nhẹ nhàng.
– Vâng, cũng được, hihi – Sora hí hửng quay về phía Jonghyun – Anh và mọi người đi ăn vui vẻ, em có hẹn với bạn rồi!.
– Không sao – Jonghyun cười tươi – em đi chơi vui vẻ nha!
– Vâng…
Sora vui vẻ. Nhưng bất chợt liếc qua nhìn Key, Sora hơi bối rối. Trông Key cũng không vui vẻ gì, nhưng thấy Sora nhìn mình, anh cũng cười một cái thật gượng gạo rồi quay đi và nói lớn:
– Mọi người! Đi ăn thôi! Tôi đói rồi!
– Chờ tôi với! – Jimin chạy theo bám lấy tay Key rồi quay lại gọi những người còn đang đứng ở cửa trụ sở SM – Đi thôi, mọi người không định ăn sao?
Bốn người còn lại cũng bước theo Key nhanh chóng, Jonghyun còn quay lại cười với Sora một cái:
– Tụi anh đi nha!
Sora lấy lại vẻ bình thường, cười nhẹ với Kevin:
– Chúng ta cũng đi thôi!
Kevin mỉm cười rồi đưa tay ra. Sora cũng hiểu ý anh, cô không chần chừ khoác tay anh rất tự nhiên. Hai người vui vẻ bước đi mà chẳng hề biết có một người vẫn vừa đi vừa ngoái lại nhìn, và đã nhìn thấy những hành động vô cùng thân thiết ấy.
*****
Đến nhà hàng, mọi người đều vui vẻ ngồi vào bàn, chuẩn bị thưởng thức bữa trưa “được-mời-bởi-Jonghyun”. Trong khi ai nấy đang chọn món ăn thật nhiệt tình, Key chỉ ngồi ngây ra đó, không nói gì cả.
– Kibum à, gọi đồ ăn đi chứ…
Key ngồi đó, không phản ứng gì cả.
– Kibum~
– Anh chọn giúp em đi! Anh biết em thích ăn gì mà… – Key từ từ đừng dậy mà ra khỏi nhà hàng.
– Này! Cậu đi đâu vậy?
Minho gọi với theo, nhưng Key không trả lời và cũng không nói một lời nào.
– Mọi người cứ ăn trước, tôi ra gọi cậu ấy vào.
Jonghyun đứng lên và đi theo Key. Đến một đoạn khá xa nhà hàng, Jonghyun mới gọi Key:
– Kibum à! Kibum! – Jonghyun chạy lại gần và kéo tay Key lại – Cậu đi đâu vậy?
– Em thấy hơi mệt, em muốn về nghỉ – Key không quay đầu lại.
– Vậy cậu còn nói tôi gọi đồ ăn cho cậu làm gì hả?
Jonghyun vờ trách móc, rồi anh kéo Key đi, không phải đến nhà hàng, mà là một tiệm cà phê nhỏ gần đó. Jonghyun ấn Key ngồi xuống ghế, đi và quay lại với hai ly cà phê.
– Sao cậu không nói cho người ta biết tình cảm của cậu? Sao cậu không giành cô ấy về bên cậu?
– Anh nói cái gì thế? – Key nhìn ra ngoài.
– Cậu không có một chút tình cảm gì với Sora sao? Vậy sao cậu lại khó chịu khi Sora thân thiết với Kevin?
Câu nói của Jonghyun đã đánh trúng cái tâm trạng mập mờ của Key lúc này…
– Đúng! Em đang khó chịu – Key thừa nhận.
– Cậu chịu thừa nhận rồi sao? Vậy thì nói với cô ấy đi.
– Anh để em một mình được không? Em không sao.
– Trời! – Jonghyun ôm đầu – Tôi biết làm gì với một kẻ cố chấp như cậu đây?… ashi~ kệ cậu đấy!.
Jonghyun đứng dậy và rời khỏi tiệm cà phê, bỏ lại Key ngồi trơ ở đó, nhìn ra ngoài và ngắm người đi lại.
Trong lúc đó, tại môt quán ăn khác, Kevin và Sora đang vui vẻ nói chuyện…
– Hôm nay em sao thế?
– Sao là sao? – mắt chớp chớp.
– Cách em nhìn Key khác lắm. Hình như em đang không vui vì điều gì hả? – Kevin bắt đầu tấn công vào suy nghĩ của Sora.
– Đâu có… Anh nói gì vậy? – Sora tránh ánh mắt của Kevin bằng cách cúi xuống và ăn.
– Em nghĩ… em giấu được anh sao? Anh đã chứng kiến em trưởng thành, chứng kiến cả tình yêu của em và Chun… Anh quá hiểu em rồi… – Kevin khiến Sora lúng túng bằng ánh mắt như nhìn thấu hết suy nghĩ của cô.
– Em đã nói không có mà – Sora ngoan cố.
Kevin nhìn Sora lắc đầu rồi cũng ăn cho xong bữa trưa đó. Trong lòng anh nhén lên chút hi vọng, anh cười thầm vì anh nhận ra rằng Sora đã rung động.
Những ngày sau đó, Kevin thường xuyên đến tìm Sora, khi thì nói chuyện phiếm, khi thì đi ăn trưa. Những hành động ấy rất đỗi bình thường với Sora, bởi lẽ cô đã coi Kevin như một người anh trai rồi. Nhưng nó lại tác động rất mạnh tới Key vì hầu hết những lúc họ thân thiết nhất, Key đều chứng kiến toàn bộ, và phản ứng c