Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328994

Bình chọn: 9.00/10/899 lượt.

nào không hay, đôi mắt Thanh lệ đã tuôn đầy mi. Trên môi Thanh đang nở một nụ cười sầu thảm, Thanh không biết là mình nên mừng hay nên buồn rầu đây, cuộc đời Thanh sao toàn gặp phải chuyện tai ương thế này.

Không thể về nhà trong trạng thái kích động, tinh thần hoảng loạn. Thanh lang thang khắp các con đường, bàn chân Thanh cứ bước, Thanh cũng không biết Thanh đang đi đâu, Thanh chỉ biết đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, đầu óc Thanh quay cuồng trong những mớ bòng bong không thể nào gỡ nổi. Thanh không thể giải quyết nổi chuyện tình cảm của chính mình, không thể tìm ra lối thoát cho tương lai hoàn toàn bị sương mù cản lối.

Thanh bước đi, đôi chân Thanh đưa Thanh dạo quanh hết con đường này lại nối tiếp con đường khác, có lẽ Thanh đã đi xa lắm, đến khi Thanh ngước mắt nhìn lên, Thanh đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi Thanh chưa bao giờ đến, chưa bao giờ nghe tên, đối với cái thành phố này, ngoài con đường xung quanh nhà cha mẹ ra, Thanh chưa hề đi đâu.

Lần trước sang đây, tình cảm và tinh thần của Thanh cũng không khác bây giờ bao nhiêu. Hai năm là một quãng thời không quá ngắn, chỉ hai năm tình cảm của Thanh đã biến đổi một cách nhanh chóng, Thanh đang tự dằn vặt lương tâm của chính mình.

——————————–

Điện thoại vang lên trong túi quần, Thanh cũng không buồn nghe, Thanh muốn được yên thân, muốn được tự do hít thở khí trời.

Thanh không muốn bị ai quấy rầy trong lúc tinh thần Thanh không được bình tĩnh , lòng Thanh đang cuộn sóng. Thanh sợ họ sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra đối với Thanh, Thanh muốn trong mắt họ, Thanh vẫn là cô gái vô tư, trong sáng, yêu đời, Thanh không muốn họ biết Thanh đang gặp chuyện, đang rơi vào bế tắc, đang muốn giải thoát bản thân khỏi bể tình ái của thế gian.

Đi, đi mãi, Thanh đi đến khi đôi chân rã rời không còn bước tiếp nữa. Nước mắt Thanh đã rơi xuống từ lâu lắm rồi, có lẽ Thanh vừa đi vừa khóc, trái tim Thanh đau nhói, Thanh đang hành hạ bản thân, mặc dù biết người ta không yêu mình nhưng Thanh không tài nào gạt bỏ hình bóng của người đó ra khỏi đầu.

Cơn đói cồn cào trong dạ khiến Thanh loạng choạng muốn xỉu, Thanh cần ăn, gần một ngày Thanh chưa có gì vào bụng. Bàn tay Thanh bất giác xoa nhẹ lên bụng mình, Thanh ôm mặt khóc nức nở, cố tìm một cái ghế đá bên ven đường, Thanh ngồi xuống nghỉ tạm. Thấy một cửa hàng bán thức ăn nhanh bên đường, Thanh bước vào.

Mua mấy cái bánh, Thanh trả tiền, bước lại gần chiếc ghế đá lúc nãy, Thanh ngồi xuống. Nơi đây không khí thật trong lành, thật yên bình, Thanh yêu thành phố này, yêu cuộc sống không quá ồn ào, yêu thiên nhiên lúc nào cũng thoáng mát.

Thanh đưa chiếc bánh lên miệng, mũi Thanh tắc nghẹn nên Thanh không biết mùi vị của nó ra sao. Thanh ăn vì Thanh không muốn bản thân bị bỏ đói, không muốn một sinh mệnh Thanh đang mang phải bị thiệt thòi vì mẹ của nó là một kẻ không ra gì.

Nước mắt hòa lẫn với thức ăn khiến thức ăn có mùi vị của muối biển. Thanh cố nuốt cũng không nuốt trôi nổi một chiếc bánh cỏn con. Bây giờ Thanh cảm tưởng cả thế giới đang quay đầu lại với Thanh, đang chống đối, đang truy đuổi Thanh, Thanh không có nơi nào để trốn.

Dù có đi lang thang mãi cũng không thể không về nhà. Thanh rời nhà từ lúc sáng sớm, đến gần tối mịt Thanh mới chịu lê thân xác mệt mỏi về nhà. Cố nặn một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, Thanh chào tất cả mọi người.

_Chào bố mẹ….!!

_Chào Trang….!!

Bà Katthy Phạm quát Thanh thật to.

_Con nhóc kia…!! Con bỏ đi đâu hả… ?? con có biết là bố mẹ lo cho con lắm không… ?? con quên không mang theo điện thoại hay là con không chịu nghe máy khi bố mẹ gọi…. ??

Thanh cố lấp liếm.

_Con xin lỗi, con có mang theo điện thoại nhưng con quên không mở máy, cảnh ở đây lại đẹp quá nên con mải ngắm nhìn, mải đi chơi thành ra con hoàn toàn quên mất bố mẹ và Trang đang lo lắng cho con… !!

Lời giải thích của Thanh nghe có vẻ xuôi tai lắm nhưng có quá nhiều lổ hổng mà Thanh không hề biết. Chỉ cần nhìn khuôn mặt tái xanh, đôi mắt đỏ mọng vì khóc, và đôi môi tái nhợt vì lạnh là biết Thanh không được bình thường, chắc chắn Thanh đang gặp phải chuyện gì đó.

Bà Katthy Phạm gằn giọng.

_Thanh…!! Con có biết là càng ngày con càng khó hiểu không hả…?? Con đang dấu giếm bố mẹ chuyện gì, còn không mau nói cho bố mẹ biết..!! Nếu có chuyện gì xảy ra với con, con phải nói ra thì bố mẹ mới có thể giúp được con chứ…!! Con cứ dấu nhẹm mọi chuyện làm sao bố mẹ biết để tìm cách giúp con đây, con chỉ có bố mẹ và Trang là người thân duy nhất, nếu ngay cả ba chúng ta mà con cũng không tin, không muốn san sẻ liệu ai có thể giúp được con …??

Thanh bật cười, đúng hơn là Thanh cười mà như đang khóc, giọng Thanh tắc nghẹn trong cổ họng, Thanh giả vờ vui vẻ bảo ba người.

_Mẹ đang nghĩ đi đâu thế…?? Con chỉ cảm thấy buồn phiền vì con sắp phải xa bố mẹ…!! Con muốn đi du học, muốn rời khỏi thành phố một thời gian…!!

Cả ba người nhìn Thanh không chớp, cái tin này không khác gì sét đành vào đầu họ. Ông Hoàng kinh ngạc hỏi Thanh.

_Con vừa mới nói gì…?? Con muốn đi du học, mà cụ thể con muốn đi du học ở đâu…??


XtGem Forum catalog