Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329000

Bình chọn: 8.5.00/10/900 lượt.

uống giường, hắn gầm lên.

_Nói cho anh biết. Em mang thai được bao lâu rồi…??

_Đứa bé này là con của Dũng đúng không…??

Thanh mở to mắt nhìn hắn, chưa có lúc nào Thanh thấy Thiên Long giận dữ như lúc này, theo phản xạ Thanh ôm chặt lấy bụng như muốn bảo vệ đứa bé trước cơn thịnh nộ của Thiên Long. Thanh sợ Thiên Long sẽ làm hại mình.

Thanh đã quên mất rằng Thiên Long là một bác sĩ tài năng, đã quên mất rằng, không chuyện gì là qua khỏi con mắt của hắn. Đúng là hắn đã biết hết, gần một tháng nay hắn quan sát Thanh trong im lặng, bây giờ khi biết những nghi ngờ của hắn là sự thật, hắn đã không thể kìm nén được cơn giận dữ của chính mình, nó đang bùng nổ như một quả bom được châm ngòi.

Thanh co rúm người lại, bây giờ đối với Thanh, Thiên Long chẳng khác gì quan tòa đang tra hỏi phạm nhân.

Nước mắt Thanh chảy ra, đúng là Thanh chỉ còn biết khóc, ngoài ra Thanh không còn biết làm gì khác. Hắn càng nhìn Thanh khóc, hắn càng đau, càng đau hắn càng hận. Hắn quát.

_Em im lặng đi, sao em không nói gì…?? Sao em không giải thích cho anh hiểu…?? Có đúng đứa bé này là con của Dũng không…??

Thanh nấc lên, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng. Thanh gật đầu, Thiên Long cười cay đắng, hắn gầm lên.

_Sao em có thể đối xử với tôi như thế…??Sao em có thể….??

Hắn bây giờ không còn biết gì nữa, hắn chỉ biết đến cảm giác của chính mình, sự phản bội của Thanh làm hắn mất hết lí trí. Hắn thô bạo lôi Thanh đứng dậy, bàn tay hắn bóp vai Thanh thật đau, hắn không cần biết là bây giờ Thanh đang mang thai, không cần biết sức khỏe của Thanh yếu kém. Hắn lắc Thanh thật mạnh, miệng hắn không ngừng hét.

_Tại sao hả…?? Tại sao…?? Tại sao em lại đối xử với tôi như thế… ?? Tại sao… ??

Âm thanh của hắn như búa bổ vào đầu Thanh, con mắt Thanh thất thần nhìn hắn, bây giờ Thanh không rõ Thanh đang sống hay đang chết, Thanh sợ hắn, chưa có lúc nào Thanh sợ hắn như lúc này.

Thanh chỉ còn biết ôm chặt lấy bụng, Thanh sợ con của mình sẽ không chịu đựng được, nó sẽ chết, ý nghĩ chết vừa mới bật ra khỏi đầu, sức mạnh làm mẹ bùng lên, Thanh đẩy hắn tránh xa người Thanh ra. Thanh gào lên.

_Anh đang làm đau em đấy…. !! Buông tay em ra…. !!

Hắn không những không buông, bàn tay hắn bóp tay Thanh còn mạnh hơn lúc nãy, giọng nói của hắn chứa ngàn mũi kim đâm.

_Cô đúng là một kẻ trơ tráo, cô có biết là tôi yêu cô như thế nào không… ?? Tôi yêu cô đến nỗi không còn biết bản thân mình nữa, vậy mà cô ngang nhiên phản bội lại tôi. Cô tưởng là tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô đi theo hắn ư… ?? không bao giờ… !! Cái mà tôi không có được, hắn đừng hòng mà có… !!

Thanh tái mặt, đôi môi run rẩy. Thanh hạ giọng cầu xin.

_Làm ơn buông em ra…. !! Em đang đau… !!

Hắn bóp cằm Thanh thật chặt, hắn nâng mặt Thanh lên, hắn bắt Thanh phải nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng của hắn thật u buồn.

_Tại sao hả Thanh… ?? Tại sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như thế… ?? Tại sao em lại phản bội anh…. ?? Không phải người mà em yêu là anh hay sao… ?? Tại sao em lại ngủ với hắn… ?? Tại sao em lại yêu hắn…. ?? Tại sao… ??

Những câu hỏi « tại sao » của hắn cứ kéo dài mãi. Thanh cảm tưởng mình bây giờ đã chết rồi, tâm tư, tình cảm của Thanh đã đi theo người đó. Thanh không hy vọng cả đời này còn được gặp lại nên Thanh muốn giữ đứa con của người đó lại, nó là một sợi dây giúp Thanh hy vọng rằng còn được nhìn thấy người đó thêm một lần nữa.

Thanh đứng lặng không nói gì, bây giờ dù cảm thấy có lỗi với Thiên Long, Thanh cũng không hề hối hận với quyết định giữ đứa bé này lại, trong lòng Thanh đang được sửa ấm bởi tình mẫu tử.

Mặc dù biết một mình nuôi con phải đối diện với búa rìu của dư luận, gặp sự cản trở của gia đình, vất vả tìm kế sinh nhai, vừa phải đóng vai trò người cha, vừa phải đóng vai trò người mẹ trong gia đình nhưng Thanh không sợ, không hốt hoảng.

Hắn nhìn đôi mắt ngời sáng của Thanh, hắn biết rằng hắn đã thua người đàn ông tật nguyền kia, tuy rằng anh ta chủ động rời xa Thanh nhưng hình bóng của anh ta chưa bao giờ rời khỏi tâm trí Thanh.

Đứa bé này là minh chứng cho tình cảm của Thanh dành cho Dũng, mặc dù biết Dũng không đáp lại, Thanh vẫn không muốn bỏ đứa bé đi.

Đôi bàn tay của hắn siết lại, hắn đang ghen dữ dội, hắn từng nói cái mà hắn không có được người khác cũng đừng hòng có, nên nếu Thanh không thuộc về hắn thì Dũng cũng không bao giờ có được Thanh. Hắn thà chịu đau khổ còn hơn nhìn thấy Thanh được hạnh phúc bên Dũng.

Hắn gằn giọng.

_Bây giờ em định giải quyết chuyện này thế nào… ??

Thanh bừng tỉnh bảo hắn.

_Em sẽ giữ đứa bé lại, em muốn sinh nó ra, nuôi nó trưởng thành… !!

Hắn quát.

_Em có bị điên không… ?? Em có biết em đang làm một việc ngu ngốc không… ?? Một mình em làm sao nuôi con, làm sao đảm bảo đứa trẻ được nuôi dưỡng, chăm sóc một cách tốt nhất. Theo anh em nên bỏ nó đi… !!

Thanh ôm chặt lấy người, miệng Thanh gào thật to.

_Anh im đi… !! Em không bao giờ bỏ nó…!! Nó là con của em, em phải bảo vệ nó bằng mọi giá…!!

Hắn quát Thanh thật to.

_Nói cho em biết. Anh không bao giờ cho phép em giữ con của hắn, không bao giờ, anh sẽ tìm mọi


80s toys - Atari. I still have