
ép em phải lấy anh nhưng nếu không ép em, không cản đường đi của em, em lại tìm cách quay về với hắn, lại tìm cách bỏ trốn. Anh sợ rằng cả đời này anh sẽ không được gặp lại em nếu như em rời xa anh thêm một lần nữa…!!
Thanh nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt rơi xuống. Đôi môi run run, bây giờ Thanh chán hết mọi thứ, căm hận hết mọi thứ, Thanh chỉ muốn Thanh được biến mất, được trở thành một người vô hình.
Thanh câm lặng không nói gì nữa. Nếu bố mẹ Thanh, bố mẹ Thiên Long và Trang sang đây. Thanh sẽ không tránh khỏi nguy cơ mất thằng bé vĩnh viễn, nguy cơ bị họ tước đoạt đi đứa con mà Thanh yêu nó hơn cả bản thân mình, Thanh yêu nó tới mức Thanh sẵn sàng hy sinh tính mạng, sẵn sàng từ bỏ hết mọi thứ. Thanh ôm đầu.
_Mình phải làm gì đây…?? Phải làm gì để bảo vệ nó đây…??
Thanh đứng bật dậy.
_Trời ơi thằng nhóc…!! mình đã bỏ đi lâu quá rồi…!! Mình phải về nhà với nó, không biết là từ sáng đến giờ nó có khóc không…?? Nó có khóc đòi mẹ không…?? Nó có hờn dỗi không…?? Mình phải đi thôi, phải về nhà gấp…!!
Thanh đi thật nhanh ra cửa. Hắn lôi Thanh lại.
_Em định đi đâu…??
Thanh điên tiết.
_Đi đâu là chuyện của tôi. Anh không là gì của tôi nên tôi không cần phải khai báo cho anh biết…!!
Thanh hất tay của hắn ra.
_Còn không mau buông tay. Anh có tin là tôi gọi cảnh sát đến bắt anh vì tội dám giam giữ người trái phép không…??
Hắn cười khẩy.
_Cô mạnh miệng gớm…!! Nhưng mà không sớm thì muộn cô cũng không thoát khỏi tay tôi đâu. Tôi tin rằng tôi có thể kiểm soát được con ngựa hoang như cô…!!
Thanh chán nản, bây giờ mà còn đứng đây cãi nhau lôi thôi với hắn, thằng bé là người bị thiệt thòi nhất. Thanh đi, vừa đi Thanh vừa chạy, cơ thể yếu đuối, Thanh gần như ngã sầm xuống đất, đầu óc Thanh choáng váng.
Một bàn tay đỡ lấy cơ thể Thanh, hắn ôm Thanh vào lòng, giọng hắn đầy lo lắng.
_Em không sao chứ…??
Lúc nào hắn cũng khiến Thanh vừa thương vừa hận hắn, có lúc hắn hiện nguyên hình là một tên ác quỷ, một kẻ máu lạnh, một tên ích kỉ, một kẻ chỉ nghĩ đến mình mà không quan tâm đến tình cảm của Thanh nhưng có lúc hắn làm Thanh phải cảm động, phải thương hắn, vì hắn luôn bảo vệ Thanh, luôn che trở cho Thanh, ngay từ khi Thanh còn bé cũng thế.
Hắn luôn ở bên Thanh, luôn bênh Thanh mỗi lúc Thanh bị bạn bè bắt nạt. Mỗi lúc Thanh bị ngã, Thanh luôn được hắn lôi dậy, luôn được hắn xoa đầu khích lệ. Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Thanh thích hắn, yêu hắn trong mười hai năm.
Nhưng tình yêu đâu thể từ lòng cảm kích, từ thương hại biến thành tình yêu được, trong lòng Thanh hắn mãi vẫn chỉ là một người anh trai. Thanh không nên cho hắn hy vọng, không nên yếu lòng, không nên thương hại hắn nữa, nên tạo khoảng cách giữa hai người, nên làm cho hắn thức tỉnh, nên tìm một người con gái khác cho hắn, Thanh nên làm thế.
Thanh đẩy hắn ra, Thanh lắc đầu bảo.
_Em không sao…!! Em phải đi…!!
Hắn nắm chặt lấy tay Thanh. Hắn cương quyết nói.
_Em đưa anh đi theo em. Anh cần biết em sống ở đâu, cần gặp mặt đứa bé, cần đảm bảo em không bị làm sao khi đang trên đường về nhà…!!
Thanh tức giận.
_Anh muốn theo dõi tôi chứ gì…?? Anh muốn biết chỗ tôi sống để bắt tôi phải theo anh, để bắt tôi phải tuân theo sự sắp xếp của anh đúng không…??
_Tôi không phải là một con ngốc nên anh đừng hòng mà đi theo được tôi. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lấy anh thì dù anh có ép cũng không được…!!
Hắn lạnh lùng.
_Chuyện đó tính sau. Bây giờ em có đưa anh đi cùng em không…??
Thanh lắc đầu, anh mắt Thanh rực sáng, tình mẫu tử làm Thanh có thêm dũng khí, Thanh cần đảm bảo thằng bé được an toàn.
_Không…!!
Hắn đe dọa.
_Nếu thế cô đừng hòng ra được khỏi đây. Tôi là bác sĩ nên tôi biết phải nói với người ta như thế nào. Nếu tôi bảo cô bị bệnh nặng, nếu tôi bảo họ tôi là chồng của cô, liệu họ có cho cô đi không, liệu cô có nhanh chóng về nhà với con của cô được không…??
_Cô có thể độc ác với chính cô nhưng còn con cô, nó chỉ là một đứa trẻ mới sinh được ba tháng, nó cần cô…!!
Từng lời nói của hắn như những ngọn roi quất thẳng vào trái tim Thanh. Thanh căm phẫn nhìn hắn, Thanh đánh vào người hắn, vừa đánh hắn, Thanh vừa hét.
_Đồ độc ác…!! Đồ máu lạnh…!! Tại sao ngày xưa tôi lại yêu anh…?? Lại thích anh…!! anh có nghĩ đến tôi không …?? có nghĩ đến cảm nhận của tôi không…?? Tại sao anh ép tôi…?? Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế…?? Tại sao…??
Hắn nắm chặt lấy hai tay của Thanh. Đôi mắt hắn đỏ hoe.
_Anh hiểu được cảm nhận của em. Anh hiểu em muốn thoát khỏi tay anh, muốn được bay đến bên hắn nhưng em cũng phải hiểu cho anh. Anh yêu em, làm sao anh có thể chấp nhận em được ở bên hắn, làm sao anh có thể làm như thế được. Nếu không có được em, đời anh còn ý nghĩa gì nữa…!!
Thanh nhìn hắn, nhìn cho thật kĩ, nước mắt làm môi Thanh mặn chát, Thanh đã khóc quá nhiều, đã đau khổ quá nhiều, đã nghĩ quá nhiều. Thanh đau đớn bảo.
_Buông tay đi anh…!! Hãy buông tha cho em…!! Tình yêu chỉ trọn vẹn khi cả hai yêu nhau, khi cả hai con tim cùng chung một nhịp đập. Em đã dành mười hai năm yêu anh trong cô độc, yêu anh đơn phương nên em hiểu hơn ai