
, và cái tầm lòng cao cả vớ vẩn của cậu mà làm cho con cậu phải khổ. Hắn phải có trách nhiệm với thằng bé mặc hắn có yêu cậu, có cần cậu hay không…??
Trang gằn giọng.
_A lô…!! Anh có đúng là Dũng không…??
Dũng quát.
_Cô là ai…??
Trang cũng không vừa.
_Tên kia…!! Anh dám ăn nói với bạn vợ tương lai của anh thế hả…?? Anh có tin là tôi sẽ đưa cô ấy đi luôn không…??
_Tên chết tiệt vì anh mà bạn tôi phải sống khổ sở hơn một năm nay. Nói cho anh biết, anh muốn làm gì thì làm anh mà không tìm cách bù đắp lại những tổn thương, những mất mát mà anh gây ra cho nó thì chính tay tôi sẽ xử anh…!!
_Hừ…!! Đàn ông các anh toàn là bọn vô tình, nói yêu người ta mà người ta có bị khổ đau, có thai với mình cũng không biết. Anh có hiểu là người phụ nữ phải sinh con một mình, phải trải qua chín tháng mười ngày mà không có ai bên cạnh kinh khủng như thế nào không…??
_Chưa hết nó vì anh nên mới phải bỏ trốn, phải xa gia đình, phải xa vòng tay mẹ hiền. Nếu anh nói rõ tình cảm ngay từ đầu cho nó biết thì hay biết bao. Cũng chỉ vì cái lòng tự trọng hão của anh đã làm cho nó khổ sở, nó sống mà như đã chết.
_Nó yêu anh đến nỗi ngay cả bản thân nó, nó cũng không cần, bố mẹ, gia đình, hạnh phúc như trong mơ nó cũng từ bỏ….!!
Trang quát thật to, nỗi uất ức vì phải xa bạn hơn một năm nay làm Trang căm phẫn, Trang đang trút hết lên đầu Dũng.
_Tên kia…!! Ngay bây giờ anh nói cho tôi biết. Anh có yêu nó không, có muốn mẹ con nó không…?? Hay là anh chỉ mạnh miệng nói suông…??
Dũng cười thật to, cả đời Dũng chưa có lúc nào sung sướng hơn lúc này. Vớ lấy chiếc áo khoác trên ghế, Dũng lao ra khỏi nhà, Dũng đi thật nhanh, Dũng cần phải gặp lại Thanh ngay lúc này, cần ôm lấy Thanh. Dũng nghĩ.
_ Vậy là hạnh phúc không phải là mơ, không phải là ảo tưởng, cô ấy thực sự thuộc về mình, thuộc về chỉ riêng một mình mình mà thôi.
Dũng sung sướng nói to.
_Mau nói cho tôi biết cô ấy bây giờ đang ở đâu…?? Tôi cần gặp cô ấy, cần gặp lại đứa con của tôi. Cần chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy, cần bảo vệ cô ấy, cần ở bên cạnh cô ấy cả đời…!!
Dũng hét lên, tình cảm trong lòng Dũng dâng tràn, chúng làm Dũng ngột thở trong hạnh phúc, ngất ngây trong men tình.
_Tôi yêu cô ấy…!! Cô có hiểu hơn một năm qua tôi sống như thế nào không. Tôi đau khổ, tôi dằn vặt vì tôi tưởng cô ấy không yêu tôi, người mà cô ấy yêu là Thiên Long. Lúc tôi bị gãy chân tôi mới nhận ra tôi cần cô ấy, cần có cô ấy ở bên đời nhưng một kẻ tàn tật như tôi không nên làm khổ cô ấy, không nên vùi dập tương lai tương sáng của cô ấy vì vậy tôi mới đuổi cô ấy đi.
_Tôi đã từng cầu mong khi nào tôi khỏi bệnh tôi sẽ quay lại dành lấy cô ấy từ tay Thiên Long. Tôi chưa kịp thực hiện điều đó, thì chính cậu ta là người đã đến tìm tôi trước. Cậu ta cảnh cáo tôi không được lại gần Thanh, không được lại gần vợ chưa cưới của cậu ta. Cô bảo có nỗi đau nào hơn nỗi đau nhìn người mình yêu đi lấy chồng.
_Bây giờ tôi mới biết cô ấy yêu tôi, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con. Ôi tôi đang sung sướng phát điên lên đây…!!
_Nói nhanh lên hai người bây giờ đang ở đâu…!! Nói mau đi….!!
Trang rơi lệ, Trang cảm nhận được sự sung sướng của hắn, cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho Thanh, chưa có lúc nào Trang cảm thấy hạnh phúc và thanh thản hơn lúc này. Vậy là cô bạn thân đã tìm được một người đàn ông có thể yêu, có thể tin cậy, người đó có thể sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ nó. Trang hét.
_Mau đến công ty của anh…..!! Chúng tôi đang đứng trước cổng chờ anh…!!
Dũng phóng xe thật nhanh, trên môi của Dũng không ngừng cười. Hạnh phúc ùa về làm cơ thể, trái tim, tâm hồn Dũng tràn đầy sức sống, mọi đám mây u ám trong lòng Dũng đều tan biến, bây giờ chỉ có niềm vui, chỉ có hạnh phúc đang dâng đầy.
Thanh nhìn Trang khóc, Thanh run sợ hỏi.
_Có…có chuyện…chuyện gì à…??
Trang ôm chầm lấy Thanh. Trang nói qua làn nước mắt.
_Mình xin lỗi cậu. Lẽ ra mình phải biết người thực sự yêu cậu ở trên đời này, người có thể sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì cậu chỉ có mình hắn mà thôi. Nếu mình mà biết sớm hơn mình đã không ép cậu lấy Thiên Long, không ép cậu làm trái với con tim của cậu…!!
_Nếu mình không làm thế thì có lẽ bây giờ cậu và hắn đã hạnh phúc bên nhau rồi…!!
Thanh lắc đầu bảo.
_Không có chuyện đó đâu. Kể cả cậu không ép mình, hắn cũng không chấp nhận mình, vì mình biết hắn không yêu mình, hắn để ý đến mình chẳng qua vì lòng thương hại. Mình nên đi về nhà thôi, mình sẽ theo bố mẹ bay sang bên kia. Mình cần bố mẹ chăm sóc thằng nhóc, mình cần đi học lại, cần phải cố gắng nuôi con một mình, cần phải….!!
_Em cần phải làm gì…??
Thanh giật mình quay lại, đến khi nhìn kĩ người đàn ông đứng trước mặt là ai, trái tim Thanh tưởng chừng như bị đóng băng lại, mặt Thanh tái nhợt, cơ thể Thanh không ngừng run rẩy.
Thằng bé cựa quậy trong lòng Thanh, đôi tay nhỏ xíu của nó dơ lên. Hắn khóc, bàn tay hắn run rẩy đón lấy thằng bé, hắn ôm lấy nó vào lòng.
Thanh đứng ngơ ngẩn nhìn hắn, Thanh nhìn hắn không chớp, vậy là hắn thực sự đã đến. Thanh muốn chạy trốn, muốn cướp lấy đứa con trên tay hắn, muốn rời khỏi đây thật nhanh