
i tình bi kịch, trốn tránh đi sự bất công của cuộc đời, trốn tránh đi nỗi bi ai của chính mình…… Tiếng còi xe vang lên chói tai, một chiếc xe tắc xi lao thẳng về phía Thy Dung. Trong ánh sáng chói lòa phản chiếu qua gương xe, Thy Dung đứng sững một chỗ, mờ mịt nhìn chiếc xe tắc xi….Phải chăng số mệnh của mình kết thúc ở đây ? Như thế cũng tốt….. Thy Dung cười nhợt nhạt.
_ Thy Dung !
Trác Phi Dương kêu lên thảm thiết, xông thẳng lên phía trước. Không hề suy nghĩ, Trác Phi Dương ôm chặt lấy thân hình đông cứng của Thy Dung, đẩy Thy Dung sang bên cạnh.
_Két !
Tiếng phanh xe vang lên chói tai, hất tung thân thình của Trác Phi Dương về phía sau.
Giao thông trên đường hỗn loạn cả lên, tiếng người kêu vang inh ỏi, tiếng người thét lên kinh hãi, tiếng còi cảnh sát hú lên từng chập, bốn bề là cả một phiến hỗn loạn, mơ hồ. Trước khi mất đi ý thức, trong cái khoảnh khắc rối ren đó, Thy Dung chỉ cảm thấy nguyên cả thế giới chung quanh mình, đều trở thành một màu trắng toát tang thương.
Chương 47.
Ý thức của Thy Dung ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Có vô số ngọn sóng biển đang bao vây lấy Thy Dung , đánh vào người, cuốn trôi, dìm xuống lòng biển sâu không thấy đáy, làm ngạt thở… Thy Dung đang vùng vẫy, vùng vẫy trong lòng ngọn sóng biển trắng xóa vô tình.
Không !
Cả người Thy Dung giậy nảy lên, đầu hết lắc sang trái lại sang phải.
Đó không phải là sóng biển, sóng biển không thể nào nóng đến như vậy, nóng như những luồng dung nham phun ra từ miệng ngọn núi lửa, đúng vậy, đó là dung nham, dung nham phun ra từ ngọn núi lửa, từng dòng rồi từng dòng, từng luồng rồi từng luồng, như những luồng sóng nuốt chửng lấy Thy Dung.
Có vô số ngọn lửa màu đỏ rực, hiện lên ngay trước mắt, ngọn sóng nóng như lửa đốt đó, như thể một ngọn lửa hừng hực cháy, bao trùm và thiêu đốt lấy Thy Dung, Thy Dung không thể hô hấp, không thể cựa quậy, thế nhưng, Thy Dung vẫn cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu lên, dung nham chảy tuôn trào vào miệng, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của Thy Dung.
Trong nỗi đau đớn nhói buốt đó, trong sự đảo lộn của các tế bào trong cơ thể đó, trong sức nóng thiêu đốt của ngọn lửa hừng hực đó, ở nơi tận cùng của ý thức Thy Dung, vẫn còn một phần tư tưởng đang hoạt động, một phần tư tưởng mơ hồ mờ mịt, cùng nhào đến bên Thy Dung, đồng loạt với ngọn lửa nóng như thiêu đốt đó.
Trong ngọn lửa, có cha, có mẹ, có ông nội, có em gái, có Trần Tư Nam, có Trần Hoàng Anh, có chú Vũ Gia Minh, có Dì Tú Linh, có Khánh Sơn, có Tú Anh, có Bách Khải Văn và có cả Trác Phi Dương ! Từng khuôn mặt, từng khuôn mặt đó, trùng điệp, chồng chất lên nhau, nhào tới bên Thy Dung, trong ngọn lửa.
Thế là, kí ức từ nơi tăm tối trong trí nhớ bị ngọn lửa thổi bùng lên, nhắc nhở Thy Dung một số chuyện: gia đình xảy ra chuyện, Hoài Thương bị bắt cóc, bố mẹ nhận được thư tống tiền, ông nội bị ngất xỉu trong trường quay HBS, bố suýt bị giết chết trong rừng, Hoài Thương được cứu, mình bị chém trọng thương trên vai phải, Bách Khải Văn đã đưa cho mình một xấp tài liệu chứng minh Trác Phi Dương là người chủ mưu đứng sau tất cả. Trác Phi Dương là người chủ mưu ? Trác Phi Dương là người chủ mưu ? Trác Phi Dương là người chủ mưu ?
Chiếc đầu Thy Dung quay quắt, cố gắng muốn tập trung tư tưởng mình lại, cố gắng tập trung ý chí của mình. Sau đó, trong tất cả những tư tưởng dồn dập kéo đến từ bốn phương tám hướng đó, Thy Dung chụp lấy được một mục tiêu tối quan trọng. Không, Trác Phi Dương không phải là kẻ chủ mưu! Không, Trác Phi Dương, anh hãy giải thích đi, anh không phải là kẻ chủ mưu đúng không ?
Thân hình Thy Dung rung lắc dữ dội, tay nắm chặt lấy ga rải giường.
Thy Dung vừa lắc đầu không ngừng, vừa gào thét thầm trong tuyệt vọng.
Không, không đúng, Trác Phi Dương không phải là kẻ chủ mưu….anh ấy vẫn còn yêu mình…anh ấy không thể là kẻ dối trá và độc ác được…. Trác Phi Dương ! Anh hãy nói đi gì, hãy giải thích đi, hãy nói rằng anh không phải là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện…. Thy Dung vươn tay về trước, muốn nắm lấy tay Trác Phi Dương…… thế nhưng, gương mặt của Trác Phi Dương sao lại mơ hồ thế kia, xa cách thế kia, hắn đang thụt lùi về phía sau, đang rời bỏ Thy Dung, hắn đang rút lui, đang biến mất… Thy Dung hoảng hốt nhào về phía trước, phát ra một tiếng thét to kinh thiên động địa:
_Phi Dương !
Tiếng thét đó, hình như làm Thy Dung hơi tỉnh táo trở lại, cảm thấy rằng hình như mình đang nằm trên giường. Giường ? Sao lại nằm trên giường? Thy Dung không biết rõ, và cũng không muốn biết rõ. Có một bàn tay dịu dàng, mát mẽ chụp lấy bàn tay đang quờ quạng trong không khí của Thy Dung. Ðồng thời, có một túi nước đá mát lạnh đang được đặt lên trán, đem đến một thoáng sảng khoái. Thy Dung quay đầu sang, lẩm bẩm, thì thào trong giấc mơ:
_Phi Dương….anh là kẻ nói dối….Phi Dương…em..em không tin anh….Em không tin…không tin….
Thy Dung lại vùng vẫy, tất cả những ý thức, lại cuộn vào nhau như một đống chỉ rối bung lên, Thy Dung tìm không ra đầu mối. Và ngọn lửa hừng hực cháy lại bắt đầu thiêu đốt, thiêu đốt lấy Thy Dung, đốt đến từng sợi thần kinh của Thy Dung đ