
iên định và tràn đầy quyết tâm trong đáy mắt của Thy Dung. Thư Phàm tin tưởng vào sức mạnh ẩn giấu sâu bên trong của con gái, tin tưởng rằng Thy Dung sẽ vượt qua được cú sốc tinh thần, sẽ nhanh chóng khôi phục lại được niềm tin và tinh thần lạc quan của mình.
Thư Phàm ra sức gật đầu, mạnh mẽ nói.
_Được. Để mẹ đưa con đi. Mặc dù, anh Phi Duong vẫn chưa tỉnh lại, nhưng anh ấy vẫn có thể nghe con nói. Mẹ hy vọng con có thể mang đến một phép màu.
Thy Dung nhìn mẹ mình bằng ánh mắt cảm kích và biết ơn. Hai mẹ con dìu nhau đi ra khỏi phòng.
Trên đường đi, Thy Dung tỏ ra rất vui mừng, vui mừng một cách khác thường, chẳng những vui mừng, mà còn tỏ ra vô cùng xúc động. Thế nhưng, Thy Dung lại không nói một lời nào hết, mà chỉ dùng đôi mắt sáng hừng hực của mình, nhìn Thư Phàm với những tia sáng long lanh, sau đó, lại dùng bàn tay nóng hổi của mình, nắm lấy bàn tay của Thư Phàm thật chặt, thật chặt. Cứ một lúc, Thy Dung lại nhoẻn miệng cười thật dễ thương với Thư Phàm, như muốn nói rằng:
_Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Thế nhưng, nụ cười đó của Thy Dung, lại càng làm cho Thư Phàm lo lắng nhiều hơn nữa. Thư Phàm thật sự không biết, việc dẫn Thy Dung đến gặp Trác Phi Dương, là một hành động đúng hay không đúng?
Trước cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương, tập trung nhiều người, trong đó có Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh, Trần Hoàng Anh và Hoài Thương. Từ lúc tỉnh lại không thấy mọi người đâu, Thy Dung vẫn luôn thắc mắc muốn hỏi Thư Phàm, giờ thì Thy Dung đã hiểu được nguyên nhân vì sao. Mọi người tập trung cả lại trước cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương cũng đúng, hiện giờ hắn là người bị trọng thương nặng nhất, đang hôn mê sâu, chân bị dập nát. Thy Dung chỉ bị xây sát nhẹ, trên thân thể chỉ có những vết thương không đáng kể, so với giai đoạn Thy Dung tập võ, những vết xước này chỉ giống như là bị muỗi đốt hay kiến cắn.
Thy Dung và Thư Phàm xuất hiện, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai mẹ con. Họ kinh ngạc, sững sờ nhìn Thy Dung.
Thy Dung trông thật bình thản, thật tự nhiên và thâm trầm. Đôi mắt Thy Dung rực sáng, những chùm sáng long lanh. Tuy vẫn còn xanh xao yếu ớt, cơ thể gầy yếu, nhưng sức mạnh tinh thần lại vô cùng to lớn.
Hoàng Tuấn Kiệt là người định thần lại đầu tiên, bước lại gần con gái.
_ Thy Dung, con vẫn còn yếu, sao không nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi đi. Con có thể gặp Trác Phi Dương vào hôm sau kia mà.
Thy Dung mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại lời bố.
_Con đã khỏe nhiều rồi. Con có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, con không chờ đợi được thêm nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt buồn bã thở dài. Mặc dù không muốn sát muối thêm vào vết thương trong lòng của con gái, thế nhưng, hắn không thể không lên tiếng nhắc nhở.
_ Thy Dung, bây giờ Trác Phi Dương chẳng khác gì một người sống thực vật. Tuy cậu ta vẫn có thể thở được, vẫn còn sống, thế nhưng, cậu ấy đã mất đi tri giác rồi. Bây giờ con có nói gì cũng vô ích.
Thư Phàm siết nhẹ tay Thy Dung biểu hiện cử chỉ quan tâm lo lắng và trấn an. Thư Phàm lừ mắt cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt.
_Anh Kiệt, hãy để cho Thy Dung vào thăm anh Phi Dương đi. Em tin tuy anh ấy nằm đấy, không thể cử động được, cũng không thể mở mắt ra nhìn ai, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mọi người ở đây, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta.
Tiếng nói của Thư Phàm trở nên thút thít nghẹn ngào.
_Và biết đâu, những lời nói của Thy Dung có thể khiến anh ấy mau chóng tỉnh lại thì sao ? Trong y học vẫn có những phép màu mà con người không thể giải thích được.
Hoài Thương vòng tay ôm lấy chị gái, đáy mắt long lanh lệ
_Chị hai ! Cố lên !
Thy Dung mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng em gái.
_Cảm ơn em.
Thy Dung nhẹ nhàng đẩy em gái ra, tiến đến cánh cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương, lưng hơi dựng thẳng, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và cam đảm, nén những cảm xúc rối rắm và đau khổ đang ồ ạt tuôn chảy trong lòng mình lại, cầm lấy tay nắm cửa, xoay một vòng, Thy Dung bước hẳn vào trong.
Vừa bước vào cửa phòng, Thy Dung đã bị ngạt bới mùi thuốc khử trùng, mùi cồn, mùi e-te vv….. tuy nhiên Thy Dung không đẩy cửa bước ra ngoài, mà cứ thẳng bước tiến về chiếc giường bệnh của Trác Phi Dương. Thy Dung nhìn Trác Phi Dương, nhìn đăm đăm, nhìn thật chăm chú, nhìn không rời, nhìn không chớp mắt….. Trác Phi Dương đã biến thành một xác chết, một cái xác chỉ còn lại nhưng hơi thở mỏng manh yếu ớt, trên thân thể cắm chịt những ống dây kết nối với những ống chai lọ, chứa nước biển, nước sinh tố trái cây để duy trì sự sống, nửa phần dưới quấn băng trắng toát, tiếng kêu bíp bíp của máy đo nhịp tim, của máy đo điện tâm đồ não, nước da nhợt nhạt, môi tím tái, trông hắn bây giờ thật xấu xí, đã mất đi dáng vẻ hào hoa phong nhã ngày nào.
Hắn rơi vào tình trạng như thế này, tất cả cũng chỉ tại mình !
Thy Dung dùng hai tay bịt chặt miệng, những tiếc nấc ngắt quãng nghe bi thương và thống thiết, nước mắt tuôn trào như thác đổ. Nỗi đau cào xé vào tim.
Thy Dung khụy gối, quỳ xuống bên cạnh mép giường, hai tay ướt đẫm nước mắt trân trọng ôm lấy bàn tay của Tr
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập