XtGem Forum catalog
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218085

Bình chọn: 9.00/10/1808 lượt.

hết Hiên Viên Triệt rồi bỏ chạy cũng không muộn.

Binh khí đụng nhau, tiếng binh binh choang choang nổi dậy đến nhức óc.

Hiên Viên Triệt liên tục lùi về đằng sau, thân thể đã nhuốm phải hơi lạnh kia bắt đầu cứng đờ lại, như kiểu không hoạt động trong một thời gian rất dài, cả người chật vật.

Bạch Tôn từng bước ép sát, mũi đao bổ xuống dường như lia qua chóp mũi Hiên Viên Triệt.

Đằngsau, luồng nước đá lạnh lẽo đến tận xương tuỷ đang gầm gào tràn tới.

Mười trượng, chín trượng, sáu trượng……. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn.

Hiên Viên Triệt cũng càng lúc càng trở nên yếu sức, như thể mạng sống của hắn sẽ bị tước đi ngay dưới một đao kế tiếp, nên Bạch Tôn càng trở nên liều mạng.

Hai trượng, nước đá sắp đổ ập lên người cả hai.

Hiên Viên Triệt yếu nhược thốt nhiên thay đổi, khí thế trên người tăng vọt, từ mặt đất, trường kiếm trong tay bỗng chốc vung lên chém lên tường đá trên đỉnh đầu, thân hình cũng theo sát đường kiếm mà phóng lên trên.

“Choang!” Chỉ nghe thấy một tiếng vang dội to lớn, tảng đá nọ bị một kiếm của Hiên Viên Triệt phá vỡ, mở ra một cửa động lớn, lộ ra phía trên tối đen thăm thẳm.

Hiên Viên Triệt xoay người một cái, nhanh như chớp bám vào cửa động, phi người lên trên.

Đồng thời trở tay chém kiếm xuống chỗ cửa động.

Ở phía dưới, Bạch Tôn sau khi đứng hình vì sự thay đổi khí thế đột ngột của Hiên Viên Triệt thì vội vàng hồi hồn lại, đuổi sát tới đây, sắc mặt gã xanh mét, quơ đại đao nhảy theo hướng Hiên Viên Triệt vừa nhảy lên.

Nhưng mà, dưới đòn tấn công kia thì lên thế nào được!

Thân người đang nhảy lên bị một kiếm này của Hiên Viên Triệt ép phải lùi lại, Bạch Tôn bị ngưng trụ ở giữa không trung.

Lũ băng gầm rú tràn tới, chớp nhoáng đổ đến, bao trùm mọi thứ, thôn tính tất cả.

Mỗi nơi nó đi qua, chỉ còn là một mảnh tuyết giá.

Đứng ở phía trên của tường đá, Hiên Viên Triệt nghe thấy thanh âm ùng ùng ào ào như tiếng gào rít kia, xoẹt một tiếng, trong tay bừng lên một ngọn lửa nhỏ.

Xung quanh là bông tuyết u lam lấp lánh.

Bên dưới hoàn toàn bị đóng băng, cướp đoạt mọi dấu vết tồn tại của sinh mệnh.

Chương: Mũi tên kinh thiên

Edit: Tử Dương + Pracell

************************************

Khóe miệng Hiên Viên Triệt khẽ co rúm hai cái, không nói gì.

Nếu không phải từng bước đi đều phải cẩn thận, phát hiện chỗ này là nơi yếu nhất, chỉ sợ hắn bây giờ cũng không dễ thoát thân.

Nhìn cửa động vừa khép, phiếm ánh sáng u lam của băng tuyết, Hiên Viên Triệt rũ mắt.

Hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc, quả nhiên quá biến thái, hàn băng vạn năm cũng tìm được.

Diệt cây đốt lửa trong, cong người lên.

Hiên Viên Triệt quay đầu phủ phục trong khe hẹp, tiến dần về phía trước.

Tia sáng sâu thẳm, hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc tinh mỹ, bao phủ tầng tầng ánh sáng lạnh.

Hàng hàng lối lối, có vết xe đổ, hành động lại càng cẩn thận.

Đi qua phòng, qua các đình đài lầu các, đi qua con đường chính của chủ cung.

Thần thú tứ phương trong đại điện.

Bước từng bước vài cửa lớn, tiếng gió đột nhiên trở nên gấp gáp.

Đột nhiên Hiên Viên Triệt còn chưa kịp xoay tay lại, sát khí lạnh thấu xương đã biến mất.

Ngay giữa đại điện, lúc này từ thông đạo bống phía, gần như là cùng một lúc, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Độc Cô Dạ cùng bước vào.

Mà Lưu Nguyệt đứng gần hắn nhất, giờ đang thu dao.

Hiên Viên Triệt nhướn mày, nhìn Lưu Nguyệt cả người lem luốc, nhưng trên người lại không có vết thương nào, vừa đi vào vừa nói: “Thế nào?”

“Một người.” Lưu Nguyệt cười cười giơ giơ chủy thủ trong tay.

“Một người.” Vân Triệu đi tới tiếp lời.

Hiên Viên Triệt gật gật đầu nói: “Ta cũng một người.”

Ba người vừa nói xong, cùng quay đầu nhìn Độc Cô Dạ đang im lặng không lên tiếng.

Độc Cô Dạ thấy ánh mắt của ba người, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn, không nói được lời nào.

Nghe mấy lời này, ba người này đã liên thủ tốt lắm, hắn đánh bậy đánh bạ tự đưa mình lên cửa.

Vân Triệu thấy Độc Cô Dạ không nói lời nào, hơi nhéo miệng, nghiêng mắt nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt: “Các ngươi làm sao lại túm hắn vào cùng rồi?”

Vừa nói, vừa lặng yên không một tiếng động dựng thẳng ngón tay cái với hai người.

Mới chưa được bao nhiêu thời gian, lại kéo cả Độc Cô Dạ vào, vừa rồi hắn đột nhiên thấy, còn cho là mình hoa mắt, Độc Cô Dạ này chạy tới hoàng lăng nhà hắn lúc nào vậy.

Nhưng nhìn Độc Cô Dạ mặt sưng mày xỉa, trên mặt chỉ lộ một chữ, oán, hắn không nghĩ ra cũng khó.

Đáp lại hắn, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng mỉm cười, còn Độc Cô Dạ là một ánh mắt lạnh lùng.

“Cám ơn.” Nhìn trên vạt áo Độc Cô Dạ có chút đỏ tươi, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ cong, gật đầu với Độc Cô Dạ.

Độc Cô Dạ xuất thủ, tuyệt đối không phải là giúp Hiên Viên Triệt, chỉ là giúp nàng.

Mặc dù hiện tại rất rõ ràng là lỡ tay giúp Hiên Viên Triệt, nhưng phần nhân tình này, nàng cần phải thừa nhận.

Độc Cô Dạ nghe Lưu Nguyệt nói như vậy, giương mắt nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt kể từ sau khi trở về từ tàng bảo Nam Tống Quốc.

Sóng mắt xanh thẳm lưu chuyển, có chút sâu thẳm, không thấy đáy, lại cũng có chút dịu dàng khó nói lên lời.

Ngày đó Lưu N