XtGem Forum catalog
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218100

Bình chọn: 10.00/10/1810 lượt.

ng sửng sốt, sau đó trong mắt toát ra vẻ tươi cười.

Một cái ôm chân tình, một câu cực khổ ngươi rồi, cho nhiều ngày đêm liên tục chạy đến đây, cho nhiệm vụ mệt chết người, cũng đáng rồi.

“Ta muốn có hồi báo.”

“Được, đã nhớ.”

Buông tay ra, Âu Dương Vu Phi nói không chút khách khí, Lưu Nguyệt cũng đáp ứng cực kỳ dứt khoát.

Liếc nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười.

Loại hỗ trợ lẫn nhau và tâm linh tương thông này, là một loại tình cảm không cách nào giải thích rõ được.

“Sao rồi, đã giao chiến?” Đứng ở trên lòng núi, Âu Dương Vu Phi quét mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang đánh với nữ tôn bên dưới, nhướng mày.

“Còn lại hai tên.” Lưu Nguyệt cũng quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt.

Cao thấp đã phân, nữ tôn vừa bị thương vừa mất vũ khí ưa thích, căn bản không phải đối thủ của Hiên Viên Triệt.

Lưu Nguyệt buông lỏng tâm tình lo lắng.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy lặng im thở dài một tiếng.

Minh Đảo nhiều năm qua luôn ở thế cao, luôn nghĩ mình tài trí hơn người, không muốn ngoại giao, khinh thường tiếp xúc, dùng vũ lực chinh phục hết mọi mục đích, không từ thủ đoạn và phương thức.

Hôm nay, rốt cục đã gặp đối thủ.

Tổn thất này rất đáng tiếc, nhưng có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.

Lại lặng im thở dài một tiếng, Âu Dương Vu Phi nhìn qua mặt Lưu Nguyệt: “Nè, ta tìm mẹ của nàng đòi đấy, bị uy hiếp tính mạng thì nhất quyết không đưa, còn vừa bảo muốn cứu nàng thì quăng ra ngay, nàng ấy cũng rất hào sảng.”

Vừa nói vừa cầm một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng Lưu Nguyệt.

“Đừng lo cho hắn nữa, cao thấp đã phân, còn cái gì đáng lo nhất ở đây, ta mệt mỏi như vậy, hẳn phải chăm sóc cho ta mới đúng chứ.” Âu Dương Vu Phi kéo mặt Lưu Nguyệt, nhìn chằm chằm nàng, nói.

Lưu Nguyệt vừa nghe vậy không khỏi nở nụ cười, cái tên Âu Dương Vu Phi này.

Lập tức phất tay một cái, giao cho Đỗ Nhất theo dõi tình hình Hiên Viên Triệt, còn bản thân thì nuốt xuống viên thuốc Âu Dương Vu Phi nhét vào miệng, vừa nói: “Cũng được, quan tâm ngươi.”

Âu Dương Vu Phi nghe vậy vô cùng hài lòng.

“Nói cho nàng hay thuốc này ta muốn lấy đã phải …..” Nói liên miên, sau khi cằn nhằn đã, Âu Dương Vu Phi bắt đầu khoe thành tích.

Gió núi nhẹ lay, trong lòng núi từng tiếng binh khí va chạm vang lên.

Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi cũng kệ, không có Hồng lăng chế luyện từ Thiên Tàm Ti, nữ tôn hoàn toàn không phải là đối thủ của Hiên Viên Triệt.

Mặc cho liều mạng đến mấy, cũng không đến gần Hiên Viên Triệt được.

Lửa giận ngút trời, nữ tôn gần như đã lâm vào trạng thái chém giết điên cuồng.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, khóe miệng cười lạnh càng thêm sâu, nhuyễn kiếm trong tay như khiêu vũ thành một đạo ngân quang.

Ngân quang lướt qua, trên người nữ tôn chằng chịt vết máu.

Một kiếm vừa chém qua, khóe mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe, có một tia sáng vừa lóe lên, Hiên Viên Triệt lập tức xoay người nhìn lại.

Cách đó không xa, trong rừng cây, một tia kim quang không lớn, nhưng phát sáng kinh người, đó là…

Hiên Viên Triệt thấy vậy, hai mắt nhanh chóng chớp động, gầm nhẹ một tiếng: “Nguyệt.” Cùng lúc đó, tay trái bên người, nhanh chóng đưa về phía Lưu Nguyệt làm vài thủ thế.

Tiếng Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi nói chuyện, hắn nghe thấy được.

Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt la lên, nhất thời quay đầu nhìn lại.

Âu Dương Vu Phi vốn đang cầm mặt Lưu Nguyệt, không để cho động đậy, vừa liếc Hiên Viên Triệt một cái, nói: “Hô hào cái gì, có chuyện gì xảy ra đâu.”

Lưu Nguyệt nhất thời im lặng, gỡ tay Âu Dương Vu Phi ra, quay lại nhìn, dĩ nhiên, đã bỏ sót mấy cái thủ thế Hiên Viên Triệt ra hiệu cho nàng.

Mới vừa quay đầu, tình thế phía dưới đã biến đổi.

Nữ tôn giang tay, đối mặt Hiên Viên Triệt đang cầm nhuyễn kiếm lao tới, không tránh không lùi, ngược lại còn xông thẳng về trước.

Mũi kiếm xuyên thân, huyết sắc văng tung tóe, đâm thẳng vào thân thể nữ tôn, lông mày Hiên Viên Triệt nháy mắt trở nên lãnh lệ, có bẫy, vội vàng trở tay, định rút nhuyễn kiếm ra.

Đột nhiên nữ tôn như thể không cần mạng đánh tới, tốc độ và lực lượng kia, khiến cho Hiên Viên Triệt không thể nhúc nhích.

Thân thể điên cuồng xông về phía trước, nữ tôn vung mười ngón tay, hung hăng ôm chặt Hiên Viên Triệt không kịp thoát ra.

Trường tiên (roi dài) vung mạnh một cái.

Trường tiên xoay xoay, quấn chặt lấy thân thể nữ tôn và Hiên Viên Triệt.

Hai tay bấu chặt vào lưng Hiên Viên Triệt, nữ tôn dùng hết sức xoay tròn, đem lưng của nàng đưa về phía kim quang lóe lên khi nãy, hét lên một tiếng bén nhọn phá vỡ yên tĩnh núi rừng: “Bắn…”

Kèm theo tiếng rống to của nữ tôn.

Chỉ kịp thấy một đường kim quang từ trong rừng cây xuyên phá ra, như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi theo trăng – cực nhanh), bắn về phía nữ tôn và Hiên Viên Triệt.

Kim tiễn phá không, không thể ngăn chặn.

Mà lúc này Hiên Viên Triệt đang bị nữ tôn liều cả tính mạng mình giữ chặt, căn bản không thoát thân được.

“Triệt…” Vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng như thế, Lưu Nguyệt đôi mắt trợn to, tim như ngừng đập trong nháy mắt, liều mạng lao từ sườn núi cao xuống, xông tới bên Hiên Viên Triệt.

Âu Dương Vu Phi cũng đồng thời sững sờ,