Polaroid
Xúc xắc tình yêu

Xúc xắc tình yêu

Tác giả: Emily Griffin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325663

Bình chọn: 7.5.00/10/566 lượt.

cơ mà.”

Cô đảo mắt. “Phải! Mình biết chứ. Đừng có lo.” Cô ấy ăn một miếng rồi tiếp tục nói trong khi miệng còn đầy thức ăn. “Mình không phải dân lesbian đâu. Mình chỉ muốn nói là lúc nào cậu cũng ở bên mình. Cậu biết đấy, khi mình gặp khó khăn ấy mà.”

“Cậu tốt quá,” tôi mỉm cười, xua đi cảm giác tội lỗi, hớp một ngụm cà phê.

Chúng tôi nghe nốt bài hát đó trong lúc Darcy nhai ngũ cốc lạo xạo. Khi ăn xong mấy miếng cuối cùng, cô đưa bát lên miệng, húp chỗ sữa màu hồng nhạt.

“Mình húp nghe có to quá không?” cô hỏi, ngước nhìn tôi.

Tôi lắc đầu. “Không sao đâu.”

“Lúc nào mình ăn ngũ cốc là Dex lại bảo mình là đồ Húp Xì Xụp.”

Trong tôi nhói lên một cái, giống như bất cứ khi nào tôi biết được những điều riêng tư trong mối quan hệ giữa bọn họ – mối quan hệ mà tôi hay vờ như không có thật. Rồi sau đó tôi cảm thấy nhói đau hơn nữa khi nhận ra Dex chẳng gọi tôi bằng cái tên yêu nào cả. Chắc tôi nhạt nhẽo quá nên chẳng đáng có tên. Ở Darcy không có một chút nào nhạt nhẽo. Chẳng trách rời bỏ cô ấy lại khó đến thế. Ngay cả khi tình khó chịu đi nữa, cô ấy vẫn khiến người bị hấp dẫn, phải để ý.

Jennifer Lopez xuất hiện trên màn hình tivi, khoe thân hình đầy đặn bốc lửa. Chúng tôi nhìn mà thèm trong khi cô ta quay vòng tròn trên nền cảnh sắc vùng thôn dã. “Mông cô ta to đến thế cơ à?” Darcy hỏi.

“E là vậy đấy,” tôi đáp, dù thực ra thì tôi rất thích khi nói với Darcy như vậy. Thậm chí cô còn lôi những người nổi tiếng ra để so sánh với mình nữa kia, còn tôi thì chẳng có chút nào ghen tị với Jennifer Lopez vì cô ta có cặp mông tuyệt vời.

Darcy tặc lưỡi một tiếng. “Cậu không thấy thế là hơi béo à?” cô hỏi.

“Không. Đẹp lắm,” tôi nói, biết rằng hai bên mông Darcy thì mới bằng một bên của Jennifer.

“Ừm, mình nghĩ như vậy hơi béo…”

Tôi nhún vai.

“Dex mê cô ta. Anh ấy nghĩ cô ta nóng bỏng hết chỗ nói.”

Thêm một thông tin mới về Dex. Ding! Ding! Ding! Điều này có ý nghĩa cân bằng như thế nào nhỉ? Người tôi đầy đặn hơn Darcy, nhưng da cô ấy sẫm màu hơn. Tôi quyết định bỏ qua mẩu tin này vì cũng chẳng có ích cho lắm. Ý tôi muốn nói là, hầu hết đàn ông đều thích J-Lo, cho dù tính cách họ thế nào đi nữa. Cũng giống như phụ nữ chúng tôi thích Brad Pitt. Có thể bạn không thích đàn ông tóc vàng đẹp trai, nhưng này, đó là Brad cơ mà. Bạn sẽ không đá anh ta xuống đất vì tội dám ăn bánh quy trên giường đâu nhé.

“Nhưng đừng lo, mình tin là ngoài đời thật cô ta chẳng xinh đến thế đâu,” Darcy nói, cho rằng phụ nữ ai cũng giống mình, cần được an ủi bất cứ khi nào họ tình cờ gặp ai đó xinh đẹp hơn.

“Ừ,” tôi nói.

“Ý mình muốn nói là, những nghệ sĩ trang điểm thực sự có thể tạo nên điều thần kỳ,” cô nói ra vẻ hiểu biết, cứ như thể đã làm việc đó nhiều năm rồi vậy. Cô kéo chiếc chăn vắt trên lưng ghế sofa xuống, cuốn quanh người. “Mình thích ở đây.”

Dex cũng vậy.

“Cậu lạnh à?” tôi hỏi.

“Không. Mình chỉ muốn cảm thấy ấm lòng thôi.”

Chúng tôi xem các video ca nhạc cho đến lúc tôi gần như quên được Dex. Mà quên được người mình yêu thì khó lắm. Thế rồi, bất thình lình. Tong lúc đang xem video của Janet Jackson, Darcy hỏi một câu tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới:

“Mình có nên cưới Dexter không

Tôi chết sững. “Sao cậu lại hỏi thế?”

“Mình cũng không biết nữa.”

“Phải có lý do gì chứ,” tôi nói, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.

“Cậu có nghĩ là mình nên yêu người nào đó tính tình thoải mái hơn không? Như mình ấy.”

“Tính Dex thoải mái mà.”

“Không đúng! Anh ấy là kiểu người khó tính.”

“Cậu nghĩ thế à?” tôi hỏi. Có thể anh ấy như vậy. Chắc tôi không nhìn nhận về con người anh ấy theo cách đó.

“Chắc chắn.”

Tôi tắt tiếng ti vi và nhìn cô như muốn nói: kể tiếp đi, mình sẵn sàng lắng nghe thật chăm chú đây. Tôi nghĩ đến cảnh đội “chiếc mũ lắng nghe” lên đầu như hồi còn tiểu học, thắt sợi quai mũ tưởng tượng dưới cằm như bọn con trai vẫn hay làm. Tôi nuốt nước bọt, ngừng lại rồi nói. “Cậu hỏi câu đó làm mình thấy lo. Cậu đang nghĩ gì thế?”

Tôi thấy tim mình đập thình thịch trong khi chờ đợi câu trả lời.

“Mình cũng không rõ… Đôi khi mối quan hệ giữa bọn mình có vẻ trở nên hơi mệt mỏi. Nhàm chán. Đó là tín hiệu xấu à?” cô nhìn tôi buồn bã.

Cơ hội của tôi là đây. Tôi đã có được phần mở đầu rồi. Tôi cân nhắc xem phải nói gì, tôi có thể thuyết phục cô dễ dàng như thế nào. Nhưng không hiểu sao tôi không thể làm được. Tôi cũng đang làm một chuyện khó nói ra, nhưng ít nhất thì tôi sẽ thật công bằng. Tôi đang có mâu thuẫn, giống như kiểu nói ở công ty tôi. Tôi không thể lo vụ của cô ấy được.

“Thực sự mình không biết, Darce ạ. Chỉ cậu và Dexter mới có thể biết được hai người có đúng là để dành cho nhau hay không. Nhưng cậu nên suy nghĩ vấn đề thật kỹ – hôn nhân là một việc rất trọng đại. Có lẽ cậu nên hoãn lại chăng,” tôi nói.

“Hoãn đám cưới

“Có lẽ nên thế.”

Môi dưới của Marcy dẩu ra, lông mày nhíu lại. Tôi tin chắc rằng sắp có nước mắt đến nơi rồi thì cô hướng mắt về phía ti vi. Nét mặt ấy tươi tỉnh lên. “Ôi! Mình thích video này lắm! Cậu bật tiếng đi! Bật đi!”

Tôi bật tiếng ti vi, cho to hơn. Darcy nhún nhảy, lắc đầu và lắc thân, hát một bài tôi chư