
a nghe bao giờ của một ban nhạc nam. Cô thuộc từng từ một. Tôi quan sát cô, ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này. Tôi chờ đợi cô lại nhác đến Dex, nhưng không, cô không nói.
Tôi để lỡ mất cơ hội thuyết phục cô ấy hủy đám cưới, rằng Dex hoàn toàn không hợp với cô ấy. Sao tôi không lôi kéo cô ấy theo hướng đó, nuôn mầm bất hòa giữa bọn họ? Tôi chẳng bao giờ làm được việc gì cả. Nhưng tôi không cho rằng Darcy thực sự cần đến lời khuyên của tôi. Cô chỉ cần tôi nói rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, rằng cô nên cưới Dexter. Và nếu tôi không nói ra những điều cô muốn nghe thì cô sẽ tìm một video ca nhạc để làm mình vui lên vậy.
“Bài hát đó đúng là không chê vào đâu được,” Darcy nói, gạt chăn qua một bên. Cô ngồi dậy, đi khắp nhà tôi. Cô xem xét giá sách của tôi, chỗ tôi mới cất hộp bánh Altoid và hai viên xúc xắc.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tìm cuốn kỷ yếu hồi cấp ba của cậu. Nó đâu rồi?”
“Hàng dưới cùng.”
Cô ngồi thụp xuống, lấy ngón tay dò qua các gáy sách, dừng lại ở cuốn Husky Howler. “Ồ phải. Nó đây rồi.” Cô đứng dậy và trông thấy hộp bánh, thật ngu ngốc khi đặt nó nằm ngang tầm mắt. “Mình ăn một cái được không?”
“Hết rồi,” tôi nói, nhưng cô đã đặt cuốn kỷ yếu dưới chân giường tôi. Cánh tay dài xinh đẹp với tới chỗ chiếc hộp. Cô mở nắp ra. “Cậu bỏ xúc xắc vào đây làm gì?”
“Ừm, mình cũng không biết,” tôi lắp bắp, nhớ lại Darcy từng nói tôi đừng bao giờ tham gia vào một cuộc thi tính giờ. Cô từng lên mặt, nói rằng nếu mà được chọn lên chương trình The Family Freud chúng tôi cũng chẳng phải người một nhà) thì cô ấy sẽ phải nghĩ kỹ trước khi chọn tôi cùng đội chơi. Và chắc chắn là tôi không thể nào kiếm thêm được điểm thưởng ở vòng thi cuối đâu.
“Cậu biết không?” cô hỏi.
“Chắc cũng chẳng có lý do gì đâu.”
Cô ấy nhìn tôi giống kiểu một người nhìn một đứa tâm thần phân liệt miệng nói lắp bắp trên tàu điện ngầm vậy. “Cậu không biết tại sao mình lại bỏ xúc xắc vào hộp bánh Altoid ấy à? Thôi được. Mặc kệ đi, cô nàng kỳ quái.”
Cô ấy lấy hai viên xúc xắc ra khỏi hộp, xóc xóc như sắp gieo đến nơi.
“Đừng,” tôi nói to. “Để chúng lại chỗ cũ đi.”
Bảo cô ấy àm này làm nọ không phải ý hay. Cô ấy trẻ con lắm. Cô ấy sẽ hỏi tại sao không thể gieo xúc xắc. Cô ấy sẽ sẽ muốn làm chỉ vì tôi đừng làm.
Biết ngay mà. “Chúng để làm gì? Mình không hiểu.”
“Không có gì đâu. Chỉ là xúc xắc may mắn của mình thôi.”
“Xúc xắc may mắn? Từ khi nào cậu có xúc xắc may mắn vậy?”
“Luôn luôn là như thế?”
“Ừm, sao cậu lại bỏ vào hộp Altoid? Cậu có thích bánh quế Atoid đâu.”
“Có, mình thích.”
Cô ấy nhún vai. “À.”
Tôi quan sát nét mặt cô. Cô không nghi ngờ, nhưng vẫn còn cầm xúc xắc của tôi. Tôi sẽ băng qua căn phòng, ngăn lại và giành lấy chúng trước khi cô ấy đổ. Nhưng cô chỉ nhìn ngắm chúng thêm một lúc rồi lại đặt vào trong hộp. Tôi không biết hai mặt sáu có còn ngửa lên như trước nữa không. Tôi sẽ kiểm tra lại sau. Chừng nào chúng còn không bị đổ lại thì tôi không s
Cô ấy cầm cuốn kỷ yếu của tôi lên, đem lại chỗ sofa, lật giở đến những trang thể thao và tin nội bộ ở đằng sau. Như thế sẽ khiến cô mải mê trong hàng tiếng. Cô sẽ tìm thấy cả ngàn thứ để mà nói: có nhớ cái này, cái kia không? Darcy chẳng bao giờ chán xem kỷ yếu cấp ba, nói chuyện quá khứ và đoán mò về chuyện này chuyện kia, ai không đến họp lớp vì (A) người đó bây giờ trở thành một kẻ thê thảm, hoặc là (B) điều ngược lại xảy ra, người đó cực kỳ thành đạt đến nỗi không có thời gian trở về Indiana vào dịp cuối tuần (Darcy nói tôi thuộc loại đó, bởi vì dĩ nhiên là cuối tuần tôi phải làm việc và bỏ lỡ buổi hợp lớp. Hoặc là cô sẽ chơi một trong những trò ưa thích khi mở sách đến một trang nào đó, nhắm mắt lại, lấy ngón tay trỏ dò dẫm khắp trang đó cho đến khi tôi nói dừng lại đi, và bất cứ tên con trai nào gần với ngón tay cô ấy nhất sẽ là người tôi phải lên giường cùng. Đó là những trò đặc trưng của Darcy, và mười hai năm trước, khi cuốn kỷ yêu năm cuối cáp lần đầu tiên xuất hiện, những trò chơi đó của Darcy đúng là vui nổ trời.
“Ôi trời. Nhìn tóc cô ta xem! Cậu đã bao giờ trông thấy cái mái nào xí tệ thế chưa?” Darcy há hốc miệng khi dò xét bức ảnh của Laura Lindell. “Trông cô ta thật tức cười. Chắc tóc mái phải dài đến ba mươi phân ấy chứ!”
Tôi gật đầu đồng tình và chờ đợi con mồi tiếp theo của cô; Richard Meek. Chỉ có điều cô lại thích cậu ta hơn so với hồi học lớp mười hai. “Không tệ. Trông cậu ta cũng có vẻ đáng yêu đấy chứ, đúng không?”
“Một chút. Cậu ta có nụ cười đẹp. Nhưng có nhớ cậu ta phun nước bọt tung tóe lên người cậu lúc nói chuyện không?”
“Ờ. Đúng lắm.”
Darcy lật giở các trang cho đến kh bắt đầu thấy chán, ném cuốn kỷ yếu qua một bên, quay lại với cái điều khiển ti vi. Cô ấy tìm thấy phim When Harry Met Sally và ré lên. “Vừa mới bắt đầu chiếu! Hay tuyệt!”
Cả hai chúng tôi ngả người trên sofa, nằm ngược nhau, thưởng thức bộ phim mà cả hai đã cùng nhau xem không biết bao nhiêu lần. Darcy liên tục nói to, trích dẫn những phần cô ấy biết. Tôi không nhắc nhở cô ấy lấy một lần. Bởi vì cho dù cô ấy bảo vừa xem phim vừa nói chuyện sẽ khiến Dex bực mình, như