
t… chỉ đôi khi mình thấy hoảng sợ khi nghĩ thế là hết. Rằng mình sẽ không bao giờ còn được đến với ai khác nữa. Vậy là có vụ lăng nhăng vớ vẩn này. Nó chẳng là gì đâu mà.”
“Được rồi.” tôi nói. “Tất cả những gì mình muốn nói là, nếu cậu cảm thấy không chắc chắn về chuyện cưới xin này… mình chỉ muốn cậu biết rằng mình luôn luôn ủng hộ dù cậu quyết định thế nào…”
Cô ngắt lời tôi. “Chẳng có gì phải quyết định cả! Mình sẽ kết hôn. Mình yêu Dex.”
“Xin lỗi” tôi nói. Và tôi xin lỗi thật. Tôi xin lỗi vì cũng yêu Dex.
“Không, mình mới phải xin lỗi, Rachel ạ” cô nói, chạm vào đùi tôi. “Hôm nay thật là một ngày tệ hại kinh khủng.”
“Mình hiểu.”
“Ý mình là, cậu có hiểu thật không? Có tưởng tượng nổi cảm giác thế nào khi chỉ vài tuần nữa là đến lúc hẹn ước một lời thề vĩnh viễn không?”
Ôi, tội nghiệp cậu quá nhỉ. Cô ấy có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng kiều mình để được thề hẹn điều đó với với một người như Dexter không? Cô ấy đang nhìn vào một người trong số họ đấy.
“Vĩnh viễn dài lắm đấy” tôi nói, có chút châm chọc.
“Cậu đang trích dẫn lời bài hát Prince đấy à? Đừng có dẫn lời bài hát của Prince trong khi mình đang cần giúp đỡ thế này chứ!”
Tôi bảo với cô là không phải, dù chính xác là tôi đã làm thế thật.
“Đúng là dài” cô nói. “Đôi khi mình cũng chẳng biết liệu mình có làm được hay không nữa. Ý mình là, chức chắn mình muốn có chịu được đến bốn mươi năm nữa hay bao lâu mà không bao giờ còn cảm nhận được sự thích thú khi hôn ai đó mới mẻ. Cậu cứ xem Hillary đấy. Cô ấy đang bay trên chín tầng mây, đúng không?”
“Ừ.”
“Và chuyện với Dexter không còn được như trước. Không bao giờ. Tất cả mọi ngày đều y hệt nhau – anh ấy đi làm suốt, để mặc mình lo chuyện cưới xin. Còn chưa kết hôn mà niềm vui đều đã mất hết từ lâu rồi.”
“Darce” tôi nói. “Mối quan hệ giữa các cậu đã thay đổi. Không còn là cảm giác say đắm, dục vọng và mới mẻ của những ngày đầu nữa rồi.”
Cô nhìn tôi như thể đang rất chăm chú lắng nghe và ghi nhớ. Tôi không tin nổi điều mình đang nói. Tôi đang thuyết phục cô rằng chuyện tình cảm của cô ấy rất tuyệt vời, rất đặc biệt. Chẳng hiểu sao tôi lại làm như vậy. Tôi cứ nói tiếp.
“Cảm giác thích thú khi theo đuổi lúc nào cũng thú vị. Nhưng chuyện yêu đương thực sự, bền chặt thì không như vậy. Và những mê đắm buổi ban đầu, những câu thường thấy như ‘anh không thể rời em ra được’ ấy mà, rồi nó sẽ phai nhạt dần đi, ai cũng vậy thôi.”
Có lẽ trừ Dex và tôi, tôi thầm nghĩ. Tình cảm giữa Dex và tôi sẽ luôn luôn thật đặc biệt.
“Mình biết cậu có lý” cô ấy nói. “Và mình thực sự yêu anh ấy.”
Tôi biết cô ấy tin vào điều vừa nói ra, nhưng tôi không dám chức cô ấy có thực sự yêu người nào đó, ngoại trừ bản thân cô ấy.
José gọi vào hệ thống liên lạc để nói với tôi rằng đồ ăn của tôi đã đến.
“Cảm ơn. Anh cho anh ta lên đi” tôi nói vào loa.
Và khi tôi ra hành lang trả tiền cho người giao hàng thì điện thoại cô định reo. Tôi hoảng hốt. Nhỡ đó là Dex thì sao? Tôi giúi hóa đơn cho người đưa hàng rồi lao vào trong, ném túi đồ ăn lên bàn uống nước cà phê và nhấc máy ngay trước khi nó chuyển sang chế độ trả lời tự động. Biết ngay mà, đó là Dex.
“Chào em” anh nói. “Anh rất xin lỗi vì hôm nay chưa gọi điện cho em. Đúng là một ngày ác mộng. Roger bắt anh…”
“Không sao đâu” tôi nói, ngắt lời anh.
“Anh đến được không? Anh muốn gặp em.”
“Ừm, không được” tôi nói.
“Không ư?”
“Không…”
“Thôi được… Sao thế?… Em có khách à?” anh thì thầm.
“Đúng vậy” tôi nói, cố gắng nói năng bình thường cho cả hai bên đang lắng nghe mình. “Đúng là có khách.”
Tôi nhìn Darcy. Cô ấy thì thào. “Ai đấy?”
Tôi lờ đi.
“Được rồi… Vậy thì thôi… Không phải là Marcus đấy chứ? Dex hỏi.
“Không… Darcy đang ở đây” tôi nói.
“Ôi. Khỉ thật. May mà anh gọi điện trước” anh thì thầm.
“Thế mai chúng ta nói chuyện nhé?”
“Ừ” anh nói. “Nhất định rồi.”
“Tốt quá.”
“Ai gọi vậy?” Darcy hỏi khi tôi cúp máy.
“Là Ethan.”
“Thôi nào, Marcus đúng không?” cô hỏi. “Cậu có thể nói với mình cũng được.”
“Không, đúng là Ethan mà.”
“Chắc cậu ta gọi điện bảo với cậu là cậu ta bị ‘gay’.”
“À, ừm” tôi nói, mở hộp đựng đồ ăn.
Trong lúc ăn đồ Trung Quốc, tôi hỏi về Dex, anh ấy thế nào.
“Ý cậu là sao?”
“Anh ấy có nghi ngờ là đang có chuyện gì đó không?”
Cô ấy đảo mắt. “Không. Anh ấy nhiều việc lắm.”
Tôi để ý thấy cô ấy không chỉnh lại cách tôi nói “đang có chuyện” thành “đã có chuyện”.
“Không ư?”
“Không. Anh ấy vẫn thế, Dex như là mọi khi.”
“Thật à?”
“Ừ, thật. Sao thế?” Cô mở lon Sprite, hớp một ngụm.
“Mình chỉ thắc mắc thôi” tôi đáp. “Mình từng đọc được là khi có ai đó ngoại tình thì người yêu của họ luôn luôn biết, có linh cảm.”
Cô húp hoành thánh xì xụp bằng chiếc thìa nhựa rồi nhìn tôi bâng quơ. “Mình chẳng tin” cô nói.
“Ừ,” tôi đáp. “Có lẽ mình cũng không tin.”
Ăn tối xong, tôi giơ hai cái bánh may mắn ra. “Cậu muốn ăn cái nào?”
Cô chỉ vào bên tay trái tôi. “Cái này” cô đáp. “Tốt nhất đó nên là một điều may mắn. Mình không thể nhận thêm vận rủi được nữa đâu.’
Tôi muốn nói với cô ấy rằng lựa chọn ngủ với anh bạn đồng nghiệp rồi bất cẩn để quên nhẫn đính hôn ở nh