
bắt cóc, em rảnh nên vào đây nói chuyện với anh mà.”
Hải Nguyên nghe cô nói tự nhiên bật cười, Khánh Đan cúi xuống gượng cười vì nhận ra từ lúc cô vào đây đợi anh kiểm tra tổng thể một lúc mà đã ngủ quên mất.
“Lên đây.”
“Hả?”
“Em mệt thì lên đây ngủ một lát đi.” Anh nói rồi ngồi dịch sang một bên.
“Không cần đâu, em cũng không mệt lắm.”
“Đây là phòng vip, sẽ không ai vào đâu.” Hải Nguyên dường như hiểu được suy nghĩ của Khánh Đan lúc này.
“Em sợ gì chứ? Ha ha.” Anh nhìn cô nói với giọng khiêu khích.
“Em sợ gì đâu. Hứ!”
Cô nói rồi leo lên giường nằm. Hải nguyên chỉ mỉm cười rồi kéo chăn lên cho cô. Trong lòng thầm nghĩ: đối phó với cô gái bướng bỉnh này cũng thật dễ dàng.
Khánh Đan nằm một lúc nhưng không thể ngủ được nữa lại thấy không khí có vẻ kì lạ, cô thấy mình thật ngốc nghếch khi nghe anh khiêu khích vài câu đã leo lên giường anh nằm, giờ mới thấy ngại đành nằm im không dám nhúc nhích.
“Hôm phẫu thuật ai truyền máu cho anh vậy?”
Khánh Đan nghe anh nói ngẩng đầu lên nhìn anh, nhất thời không biết nói gì.
“Nhóm máu của anh là nhóm máu hiếm, nếu không phải người thân chưa chắc đã có.”
Từ nhỏ Hải Nguyên không có bố, dù anh gọi ông Văn Thịnh là bố nhưng anh cũng biết ông không phải là bố ruột của anh. Người sinh ra anh có lẽ ông ấy không cần anh. Trong lòng anh dù có oán trách nhưng anh vẫn muốn biết ông ấy là người như thế nào. Anh không trùng nhóm máu với mẹ, không phải bệnh viện có máu thì chỉ có thể là người đó. Thấy Khánh Đan im lặng anh càng nghi ngờ, liệu có phải người đó trở về?
“À, chẳng phải bệnh viện luôn có máu dự trữ sao? Có thể do anh may mắn, hì.” Khánh Đan ấp úng nói rồi nhìn anh, ánh mắt anh dường như không hề có biểu hiện gì.
“Vậy à?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan mỉm cười. Khánh Đan không biết nói dối, nhất là với anh, có thể cô có điều gì khó nói, nhưng chỉ cần là cô nói anh đều tin đó là sự thật. Anh lấy tay che hai mắt cô lại.
“Nhìn gì anh chứ, không phải em đang buồn ngủ sao? Ngủ đi!”
Khánh Đan gỡ tay anh ra mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại. “Em xin lỗi. Em thật sự không muốn gạt anh, nhưng nếu sự thật khiến anh không bị tổn thương thì em nguyện che giấu anh suốt đời, chỉ cần anh vui vẻ.”
Trong phòng bệnh, hai người đang hạnh phúc trong sự ngọt ngào của tình yêu mà không hề hay biết có một người đang lặng lẽ nhìn vào, trong lòng cay đắng. Có lẽ anh thật sự mất cô rồi, trái tim cô không còn vị trí cho anh nữa hoặc có thể từ trước đến nay trái tim cô chưa hề có vị trí dành cho anh.
“Anh Hải Minh không vào à?” Nhật Lệ đứng sau Hải Minh nãy giờ chỉ thấy anh đứng ngoài nhìn vào mới lên tiếng.
“À, anh nhớ ra có việc cần làm nên không vào nữa.”
Hải Minh quay lại nhìn Nhật Lệ nói rồi bước đi. Nhật Lệ nhìn theo bóng dáng anh cô độc đi xa dần, trong lòng thoáng buồn. Cuộc đời này cũng thật trớ trêu! Cô yêu thầm anh bao nhiêu lâu anh không hề hay biết lại một lòng hướng tới Khánh Đan. Còn Khánh Đan, cô ấy đang hạnh phúc bên Hải Nguyên. Cô ấy cũng chẳng biết đến một người con trai luôn âm thầm ở bên bảo vệ cô ấy, hoặc có thể cô ấy biết nhưng lại làm ngơ. YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 8.1Chương tám: Cùng anh đi đến chân trời góc bể.“Canh này hơi mặn, thím cho thêm ít nước nữa đi, Hải Nguyên thích ăn nhạt.”Bà Ngọc Lan thử canh rồi lại cho miếng thịt vào chảo, chiên lên. Hôm nay Hải Nguyên xuất viện, bà phải tự tay xuống bếp làm cho con mấy món ngon tẩm bổ, ở trong bệnh viện không thoải mái, bà luôn sợ anh sẽ gầy đi nên ngày nào cũng nấu cháo tẩm bổ cho anh, kết quả là Hải Nguyên béo lên trông thấy, mặt cũng phị ra, Khánh Đan trông mà không nhịn được cười.“Mẹ ơi, chúng con về rồi ạ!” Khánh Đan vừa vào của đã lớn tiếng gọi bà rồi đi vào bếp, trông thấy bà đang bận rộn với các loại thực phẩm.“Các con đã về rồi à, mau đi thay đồ rồi xuống ăn cơm, mẹ làm cơm xong rồi.” Bà nói nhưng tay vẫn khuấy nồi súp.“Oa, thơm quá mẹ ạ.” Khánh Đan hơi cúi người xuống ngửi mùi thơm từ thức ăn tỏa ra. Hải Nguyên thấy vậy cũng chạy đến, toan nhúp lấy miếng bánh thì bị Khánh Đan đánh một cái vào tay:“Anh vẫn chưa rửa tay đấy!”“Ui dào, tay anh sạch mà.” Hải Nguyên vẫn thò tay xuống định lấy miếng bánh ăn nhưng lại bị cô đánh thêm cái nữa.“Đã bảo anh phải rửa tay trước khi ăn mà, mất vệ sinh!”“Đi thì đi, em lắm chuyện thật đấy!” Hải Nguyên càm ràm vài câu rồi mới ra bồn rửa tay.“Hai cô cậu này lúc nào cũng cãi nhau được.” Thím Hồng nói, miệng khẽ cười.“Là cô ấy ghê gớm đấy chứ, mẹ nhỉ?” Hải Nguyên từ bồn rửa tay đi ra cầm một cái bánh lên ăn, còn nhe răng ra cười với cô một cái.“Khánh Đan cũng chỉ là muốn tốt cho con.”Thấy Khánh Đan cười đắc ý, Hải Nguyên càu nhàu:“Mẹ, mẹ lại bênh cô ấy rồi, haizz… Sao người bị bắt nạt luôn là mình nhỉ?” Hải Nguyên nói rồi bê luôn cả đĩa bánh ra ngoài: “Chỉ có mi không bắt nạt ta, chúng ta chuồn thôi.” Hải Nguyên nói làm mọi người trong phòng bật cười.“Anh giỏi thì trốn đi, trốn đi!” Khánh Đan cũng đi theo anh.“Hi hi, anh mong không được, trốn tránh làm gì.” Anh nói rồi lấy hai ngón tay dính bánh của mình bôi lên mũi cô và chạy mất.“A, sao lại bôi lên mặt em, đồ