
và úp gối lên đầu. Duy thở dài :
– Xin lỗi cậu ! Tớ không nghĩ mọi chuyện xấu như thế. Tớ sẽ cố giải thích …
– Khỏi. Tớ chỉ cần cậu thức tỉnh thôi. Cái chuyện trả thù giờ có còn quá quan trọng với cậu hay không? Nó đã khiến cái đầu tớ suýt vỡ và đám cưới của tớ giờ cũng bị hoãn lại vô thời hạn rồi đấy. Cậu cứ như thế này thì không chỉ mình tớ nổi giận với cậu đâu.
Duy buồn bã nghe những lời lẽ nặng nề của bạn rồi ra về. Anh ngước lên bầu trời đầy sao, mắt ươn ướt…
– Ba… Ai cũng muốn con dừng lại. Tại sao con không tìm được ai ủng hộ con tìm ra lời giải cho cái chết của ba mẹ? Chẳng lẽ con làm như thế là sai hay sao? Cả đứa bạn thân nhất của con giờ cũng nổi giận… Con phải chịu bại dưới tay Trần Kiên hả ba?
Chap 36:
Bản kết quả xét nghiệm đã được giao tới tay Trần Kiên, gã đàn em nói :
– Chúng tôi đã làm việc rất gọn. Không một ai thấy chúng tôi.
– Thế còn gã bác sĩ?
– Cũng bị thương gần như thế. Nhưng không kéo dài lâu vì như lời ông nói, chúng tôi không sát hại bất cứ mạng sống của ai.
– Được. Tiền của các người. Đi đi ! Lo mà chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Bọn người đó vừa bước vào xe, bà Quế đã chạy vào, Trần Kiên nhanh tay giấu đi bản kết quả xét nghiệm. Tuệ Lâm nghe tin Tiến Mạnh bị tai nạn nên vào thăm thì cũng là lúc anh xuất viện, Tiến Mạnh buồn bã khi phải gọi điện thoại và hoãn đám cưới. Tuệ Lâm hỏi :
– Anh và chị có chuyện gì, sao phải hoãn lại đám cưới?
– Khó nói lắm. Quan trọng nhất là cô ấy không tin anh.
– Hai người cần phải nói rõ với nhau chứ.
– Anh không biết phải nói gì. Khi mà có nhân chứng giải thích lí do thì cô ấy cũng không tin.
– Có cần em nói với chị ấy không? Anh Duy có kể cho em nghe rồi mà.
– Thôi khỏi. Hôm nay em đi chơi với anh nhé !
– Đi đâu?
– Đi thì biết.
Bà cụ, bà của Khiết Nhã được về vài ngày để dự lễ cưới của cô cháu gái. Nhưng trông đồ đạc trong nhà đã được xếp gọn, áo cưới đã xếp vào trong ngăn tủ, nữ trang thì cất vào hộp. Nhã bước ra trong trang phục công sở. Bà ngạc nhiên :
– Còn việc gì phải mua sắm nữa à?
– Thưa bà con đi làm.
– Sao lại đi làm? Chẳng phải ngày mốt là tới đám cưới rồi sao?
– Dạ … Thưa bà …
– Lại có chuyện gì nữa vậy?
– Dạ … tụi con quyết định hoãn đám cưới.
– Hai đứa làm gì kỳ vậy? … Sao lại hoãn?
– Tụi con nghĩ chưa đến lúc phải đám cưới.
– Thế chưa đến lúc đám cưới thì dắt nhau đi thử áo cưới, chọn khách sạn, đặt thiệp mời làm gì?
– Nhưng hoãn lại đâu có mất tiền đâu ạ…
– Vấn đề là hai đứa tụi bây không có lập trường. Nếu xác định vẫn phải tìm hiểu lâu hơn thì cần gì phải gấp rút kết hôn như thế?
– Bà ơi, để con yên đi ! Con đã mất ngủ cả đêm qua rồi.
– Thiệt là tình.
Nhã bước ra ngoài, sau khi cãi nhau đến khản cả giọng với Mạnh thì Nhã cũng ngủ không được. Hôm nay cô trang điểm hơi đậm để che đi quầng thâm và đôi mắt sưng mọng. Tiến Mạnh dắt Tuệ Lâm đi ăn kem, cô vẫn thấy kem là mê tít còn Mạnh thì cứ ngồi nhìn ly kem tan chảy. Anh nói :
– Nhã không chịu hiểu anh.
– Anh đừng lo. Chị ấy rất lí trí, thật tình thì đâu ai muốn chồng sắp cưới của mình vào những chổ nhạy cảm đó đâu anh.
– Em có nghĩ là anh làm những chuyện đó không? Tại sao cùng là con gái, Đoàn Duy có thể đi tự do không có bất cứ sự trách móc nào từ em còn Nhã thì …
Tuệ Lâm chỉ cười hiền và nói :
– Có gì lạ đâu ạ. Chị và anh sắp gắn bó với nhau cả đời, còn em và anh Duy thì chưa có gì hết. Thậm chí bây giờ, thấy anh ấy đi cùng người con gái khác, em cũng không có cảm giác ghen tí nào đâu.
– Duy mà nghe vậy là cậu ấy hiểu lầm đó.
– Em chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.
Cả hai cùng nhau đi chơi đến tối muộn, Tiến Mạnh về lại nhà cũ. Tiến Mạnh đã ngà ngà vì có uống vài chia bia. Anh nói :
– Cảm ơn em đã đi chơi với anh !
– Anh về nhà cũ ngủ thế này có ổn không?
– Không sao đâu. Thôi em về đi !
– Chào anh nhé !
Tuệ Lâm trở lại Taxi, cô vừa mở cửa bước vào thì đã bị một nhóm người lạ mặt bắt lên chiếc xe khác. Lâm la hoảng hốt nhưng không ai cứu cô được vì bọn người ấy quá đông và khỏe mạnh. Lâm đã bị bắt cóc ngay sau khi Tiến Mạnh quay trở vào nên anh không hề hay biết…
Đoàn Duy gọi điện thoại cho Tuệ Lâm mấy lần nhưng cô đều không trả lời. Duy chỉ nghĩ là cô ngủ quên. Rồi anh cũng đi ngủ…
Sáng hôm sau, Duy ăn sáng và thấy không có chuẩn bị phần cho bà Quế. Duy hỏi cô giúp việc:
– Mẹ tôi ra ngoài rồi hả?
– Bà không về từ tối qua.
– Mẹ có nói bà đi đâu không?
– Dạ thưa cậu, bà không có nói ạ !
Duy vẫn gọi điện thoại cho Lâm, lần này thì gọi không được. Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức Duy lái xe chạy đến trường đại học, quả nhiên Tuệ Lâm không có mặt ở đó. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng cả về sự mất tích đáng ngờ của bà Quế. Họ đang ở đâu?????????
Tại một kho gạo cũ kỹ ở Long An, Tuệ Lâm giật mình tỉnh lại. Trông cô có vẻ hơi sợ sệt nhìn những tên to bự đứng cạnh. Lâm hỏi :
– Tại sao các người lại bắt tôi? Ai là người đứng sau vụ này?
Trần Kiên ung dung bước ra, Tuệ Lâm ngạc nhiên :
– Bác… Bác ơi, cứu cháu đi !
Trông thấy bà Quế cũng bước ra và nhìn cô với ánh mắt khác lạ, Lâm lắp bắp :
– Cô, sao cô cũng ở đây? ….