
nhẹ, cô ấy đẩy cửa đi vào vài bước, liền đứng lại ở đó ngắm nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Mạnh Hạ, không biết cô đang nghĩ gì nên trong lòng Tiêu Ất cảm thấy hơi khó chịu.“Tiểu Hạ, ở dưới lầu có người tìm cậu.”Mạnh Hạ thu hồi tâm tư, nghiêng đầu lại: “Ất Ất, cậu cảm thấy một người đàn ông, trong một tình cảnh nào thì sẽ cùng một cô gái muốn sinh con?”“Sao……” Tiêu Ất ngẩn người ra.“Ất Ất, cậu nói xem anh trai của tớ rốt cuộc có thích Nhan Ngải Ưu hay không?” Giọng nói của cô bình tĩnh mà mờ mịt.Tiêu Ất nắm tay lại, bất đắc dĩ gượng gượng cười: “Khi đó tớ lại khôg có ở đây, nên tớ không biết chuyện của Mạnh đại ca và cô ta.”Thường nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.“Ai tới tìm tớ vậy?” Mạnh Hạ đứng lên.Tiêu Ất nhẹ mỉm cười đáp lại: “Là Giản Ninh, đang ở dưới lầu uống trà với Mạnh đại ca đấy.” Trong lòng Tiêu Ất lại có ấn tượng rằng Giản Ninh thật sự tốt bụng, cũng không biết là Tiểu Hạ còn có thể mở lòng tiếp nhận hay không.………………“Giản tiên sinh, cùng với Tiểu Hạ khi nào thì quen biết?” Giọng nói của anh trong trẻo mang theo lãnh ý không dễ dàng phát hiện ra.“Gọi tôi Giản Ninh là tốt rồi.” Giản Ninh không để lại dấu vết mà âm thầm đánh giá Mạnh Tiêu, có vẻ như hai anh em này có bề ngoài không giống nhau lắm nhỉ? Ca ca khắp người đều lộ ra lạnh lùng lệ khí.Anh ấy nhấp một ngụm trà, nói ra: “Lúc cô ấy học đại học năm thứ nhất, chúng tôi có gặp qua.”Ánh mắt của Mạnh Tiêu quét tới, không biết là có ý gì.Mạnh Hạ đi đến đầu bậc thang, quả nhiên là Giản Ninh đang uống trà cùng với anh của cô, một bộ dáng vui vẻ.Giản Ninh nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại, khóe miệng trong nháy mắt hiển lộ một nụ cười trong sáng: “Tiểu Hạ, Đại ca đã trở lại sao lại không nói một tiếng.”Mạnh Hạ liếc mắt qua, người này làm sao lại tự nhiên được như vậy đây.“Giản Ninh, sao anh lại tìm tới nơi này?”“Tôi đặc biệt đến chúc mừng mọi người đoàn viên phát đạt.” Mạnh Hạ nhìn qua lễ vật ở một bên, liền đau đầu khó xử.“Bác trai đâu? Tôi tới hầu vài ván cờ.”“Ba tôi đi đến trung tâm dưỡng sinh để tập luyện.”Mạnh Tiêu ngồi ở chỗ cũ, vẻ mặt bình thường.“Ca, em dẫn anh ấy đi dạo một chút.” Mạnh Hạ đứng dậy.……………. CHƯƠNG 55: THẦM LẶNG (4)Hai người đi vào con đường nhỏ trong rừng cây, bước chân thong thả, nhất thời hơi im lặng. Xung quanh đều là những biệt thự nhỏ riêng biệt, thỉnh thoảng có cành hoa vươn ra ngài đường. Ánh mắt của Mạnh Hạ không chớp nhìn chăm chú vào những loài hoa nhỏ bé kia. Giản Ninh đưa tay hái được một đóa hoa Sơn Chi: “Tặng em.”Mạnh Hạ giễu cợt: “Đạo tặc hái hoa.” Cô đưa tay nhận lấy đóa hoa, đưa lên chóp mũi ngửi một cái.Giản Ninh nhanh chóng kéo tay của cô, đầu ngón tay chạm vào nhau, xúc cảm nhẵn mịn đó làm cho anh khẽ ngẩn ra: “Bên trong có sâu.” [=)))))'>Mạnh Hạ sợ hết hồn buông tay ra, hoa Sơn Chi đã bị rơi đầy ra đất.Giản Ninh bỗng hơi chán nản, sắc mặt vẫn giữ nét như thường, anh giữ chặt lấy cô. Mạnh Hạ muốn quay đi, anh chỉ khẽ thở dài, khom lưng nhặt hoa lên, vuốt vuốt ở trong tay: “Anh trai của tôi gần đây ngày ngày hái hoa Sơn Chi mang vào trong nhà.”Mạnh Hạ đột ngột cúi thấp đầu, lông mi khẽ rung động, trong lúc này cảm thấy rầu rĩ ở trong lòng, lại có thứ gì đó nặng nề chặn lại khiến cho cô không thở nổi.“Tôi mới đầu vẫn không hiểu vì sao, ngược lại bây giờ đã rõ ràng.” Giản Ninh phẫn nộ cười một tiếng: “Tiểu Hạ, trước kia tôi đã nói rồi, không biết em còn nhớ hay không?”Mạnh Hạ động đậy khóe miệng, trong lòng hơi buồn bực. Giản Ninh nhìn cô trong chốc lát, tầm mắt đã dời đi chỗ khác: “Mấy ngày trước, những tác phẩm của em mang đi tham gia hội chợ triển lãm trang sức ở Tinh Thành bị tố cáo là lấy trộm tác phẩm của người khác.” Anh nhàn nhạt kể lại.Mạnh Hạ cả kinh nhìn qua anh: “Không thể nào, đó là thiết kế của chính tôi.” Cô nghiêm túc nói ra, trong giọng nói đã mang theo vẻ dồn dập.Giản Ninh mỉm cười giễu giễu, rốt cuộc cũng nhìn vào cô: “Tôi cũng biết là em không biếc việc này.”Trong đầu Mạnh hạ đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian kia, chẳng hạn như ngày đó Từ Dịch Phong tức giận không ngừng, buổi chiều đã vội vã ra khỏi nhà, với lại hôm đó trong biệt thự, ti vi và internet đều không có tín hiệu. Trong lòng của cô đột nhiên co thắt lại từng đợt: “Là anh ta giải quyết?”Lời nói của cô có vẻ sâu kín, và có cả vô định.Giản Ninh ý vị sâu sa nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, mà em cho rằng chuyện này có thể giải quyết nhanh như vậy sao?”“Tôi không có đánh cắp ý tưởng của người khác.” Mạnh Hạ lại một lần nữa nhấn mạnh.Giản Ninh gật gật đầu: “Tôi biết, tôi tin tưởng em, nhưng mà chứng cớ thì không phải cho thấy như vậy. Hôm đó internet, tin tức, thời sự truyền bá với tốc độ khôn lường, chúng tôi không có cách nào khống chế được. Nhưng mà anh trai tôi kiên quyết đem việc này đè xuống.”Mạnh Hạ tim đập nhanh, cười khổ một cái: “Giản Ninh, vậy anh bây giờ đến đây nói cho tôi biết là để làm gì?”Giản Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói ra nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy: “Tôi chỉ hy vọng là em đừng mãi ngăn cản tất cả mọi thứ ở bên ngoài trái tim mình.”——————————-*YoungMin05: Mạnh gia ch