
cứng đờ, vẫn vùi đầu ở tại cổ của cô, vây quanh người cô là hương nước hoa nhàn nhạt. Giọng nói của hắn nghẹn lại: “Chẳng lẽ em cho đến bây giờ vẫn không hiểu được tâm ý của anh?”“Tâm ý của anh?” Cô lẩm bẩm nói ra: “Dịch Phong, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi…”Từ Dịch Phong từng bước ép sát: “Tất cả đều để cho anh bù đắp, chỉ cần em gật đầu…..”Hơi thở của hai người triền miên.Ở ngoài cửa truyền tới tiếng động, cả hai người đều ngẩn ra. Từ Dịch Phong dịu dàng lau nước mắt cho cô, lúc này mới xuống xe.Vẻ mặt của La Xuyên có chút nghiêm nghị: “Tớ thấy xe của cậu dừng ở chỗ này đã hơn nửa tiếng rồi, lên đi.” Hắn liếc qua Mạnh Hạ, không nói gì nữa.Mạnh Hạ đi theo bọn họ vào nhà, Nhan Ngải Ưu lẳng lặng ngồi ở cửa sổ, cả người buồn bực không vui, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt. Nghe thấy tiếng động, cô ta quay mặt sang, lúc nhìn thấy Mạnh Hạ, nét mặt đã tái nhợt đi một chút, không có thái độ thân thiết như trước kia.Mạnh Hạ ngồi xuống, cùng đối diện với cô ta.Ánh mắt của Nhan Ngải Ưu dừng ở trên mặt của cô, một hồi lâu mới hé miệng lên tiếng: “Mạnh Hạ, thực xin lỗi.” Cô ta gọi cô là Mạnh Hạ, không phải là Tiểu Hạ.Bàn tay đặt ở trên đầu gối của Mạnh Hạ cứng đờ, nhìn vào cô ta không chớp mắt. CHƯƠNG 57: BÓC TRẦN SỰ THẬT BỊ VÙI LẤP QUÁ SÂU (3)“Sao đột nhiên lại nói như vậy?”La Xuyên vỗ vỗ vào tay của cô ta, Nhan Ngải Ưu quay sang nhìn vào hắn, dần dần cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó nhìn qua Từ Dịch Phong, lại nhìn về phía Mạnh Hạ. Cô ta cắn cắn môi: “Tôi đều đã nhớ lại hết mọi chuyện.”Cô ta run run nói xong câu này, thái độ chỉ có nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, tôi không biết sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.”Mạnh Hạ có chút luống cuống: “Không có liên quan gì đến cô.”Nhan Ngải Ưu hít hít mũi: “Tiểu Hạ, không…..”Lời của cô ta còn chưa nói hết, cửa đã liền bị mở ra, một trận gió lạnh lùng thổi vào. Mạnh Tiêu từng bước từng bước đi tới, ánh mắt chỉ nhìn vào Mạnh Hạ.Mạnh Hạ giật mình nhíu mày một cái, quay đầu nhìn lại: “Ca……” Giọng nói của cô mang theo một chút nghi hoặc.Mạnh Tiêu đi tới, kéo lấy tay của cô: “Trở về đi.”Mạnh Hạ bị anh giữ chặt lấy.Gương mặt bình tĩnh của Từ Dịch Phong biến sắc trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng cản lại, Mạnh Hạ theo đó mà lui về phía sau lưng của hắn.Mạnh Tiêu mặt lạnh xuống: “Từ Tổng, đây là có ý gì? Tôi mang muội muội của mình trở về, chẳng lẽ ngài còn có ý kiến?”Từ Dịch Phong nhẹ liếc về phía anh một cái, nhàn nhạt nói ra: “Ông chủ Mạnh, đã đến đây rồi, sao không ngồi xuống hàn huyên một chút, dù sao thì nơi này cũng có người quen của cậu.”Chân mày của Mạnh Tiêu nhíu lại, rồi nhanh chóng biến mất: “Không cần…..” Anh đưa mắt chuyển đến hướng Mạnh Hạ.Từ Dịch Phong đang căng thẳng cầm lấy tay của cô, một khắc này hắn vẫn còn một chút mong đợi nhỏ nhoi, quay đầu lại, nhìn vào cô.Mạnh Hạ nâng tay kia lên, từ từ kéo tay của hắn ra.Lòng bàn tay của Từ Dịch Phong đã không còn, cả người trong nháy mắt lâm vào chán nản.Mạnh Hạ đi đến bên cạnh anh, khóe miệng của Mạnh Tiêu hơi cong lên, là mừng rõ.“Trở về đi.” Âm thanh lạnh nhạt của anh đã lộ ra vài phần mềm mại, xoay người cất bước rời đi.“Tiêu……” Một tiếng gọi này của Nhan Ngải Ưu bao hàm quá nhiều tâm tình, cô ta từ từ đứng dậy, bước đi như hư ảo.Mạnh Tiêu làm như không có nghe thấy, vẫn không dừng bước.Mạnh Hạ khẽ cắn răng, đưa tay ra giữ lấy cánh tay của cô ấy: “Ca ca……” Mạnh Tiêu quay đầu lại, liền chứng kiến đáy mắt chờ đợi của Mạnh Hạ, còn có một vẻ dè dặt.Anh thầm thở dài ở trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ Dịch Phong, khóe miệng đột nhiên xé quẹt ra một nụ cười trào phúng.“Tiêu……” Nhan Ngải Ưu tựa hồ rất gian nan khi đi đến bên cạnh anh, ngắm nhìn anh không hề chớp mắt.Mạnh Tiêu xoay người lại, nhưng không có nhìn đến Nhan Ngải Ưu. Sắc mặt của cô ta liền trở nên tái nhợt hơn, khóe miệng cong lên khổ sở. Quả nhiên là chỉ có Mạnh Hạ mới có thể tác động đến anh. Vẻ áy náy vốn có ở trong lòng, ngay lập tức đã bị ghen tuông thiêu đốt hầu như không còn nữa.Mạnh Hạ nhìn thấy bộ dạng đang thương của Nhan Ngải Ưu, cũng không biết phải khuyên bảo như thế nàoNhan Ngải Ưu ngắm nhìn cô, trong lòng vừa đắng vừa chát, cô ta rốt cuộc là có điểm nào nhìn giống Mạnh Hạ?“Quả nhiên là ở trong lòng anh, Mạnh Hạ vẫn là quan trọng nhất. Cô ta chỉ là nhìn anh một chút mà anh liền đồng ý ở lại, mặc cho tôi có đến tận cửa gọi như thế nào, anh cũng không nhìn lấy một lần. Mạnh Tiêu……..” Nhiều năm oán hận của Nhan Ngải Ưu tràn ngập ở trong lòng, đau đớn, ủy khuất và có cả không cam lòng, tất cả đều bóp chặt lấy khiến cô ta khó chịu như sắp không thở được. CHƯƠNG 57: BÓC TRẦN SỰ THẬT BỊ VÙI LẤP QUÁ SÂU (4)Cô ả xoay người, nhìn vào La Xuyên, rồi lại nhìn Từ Dịch Phong, sau đó khẽ cười một tiếng, cười không ngừng. Mi tâm của Từ Dịch Phong nhíu lại một cái.“Từ Dịch Phong, anh nói xem, tôi và Tiểu Hạ có chỗ nào nhìn thấy giống nhau?”Trong phòng im bặt.Mạnh Hạ cả người cứng lại, chỉ biết ngây người ngỡ ngàng: “Tiểu Ngải, cô đang nói cái gì vậy?” Cô run run hỏi ra.Nhan Ngải Ưu cười khúc khích, kéo tay của cô qua, dùng hết sức lôi ké