
phía trước, là một cô gái mảnh mai.Mạnh Hạ tìm một góc nhỏ ngồi xuống, vẻ mặt hoang mang.Cửa hàng gà rán Kentucky lúc này không đông lắm, máy lạnh ở bên trong rất tốt, cô hơi lạnh, giống như một đêm mùa hè vào năm năm trước. Nhan Ngải Ưu mấy năm nay ngược lại còn sống thật nhẹ nhàng, quên đi tất cả.………………….Sau khi cô và Từ Dịch Phong phát sinh quan hệ, Nhan Ngải Ưu khóc lóc chạy đến tìm cô, không ngừng nói với cô là: “Thực xin lỗi…..”“Tiểu Hạ, đều là tỷ không tốt.” Nhan Ngải Ưu là người Giang Nam điển hình, khi khóc lại càng làm cho người ta đau lòng không thôi: “Bác trai không đồng ý cho tỷ và anh trai em ở cùng một chỗ, nhưng tỷ đã có con với anh ấy, ba của em lại muốn tỷ phá thai đi.” CHƯƠNG 58: CHÂN TƯỚNG TÀN NHẪN (3)Mạnh Hạ ngạc nhiên không thể tin được.“Bác trai muốn cho em và Dịch Phong sớm tiến đến với nhau, lần bầu cử này ông ấy cần Từ gia ủng hộ, cho nên đã buộc ca ca của em bỏ thuốc Từ Dịch Phong….” Nhan Ngải Ưu khóc thút thít: “Mạnh Tiêu không muốn bỏ thuốc, nhưng mà còn đứa bé của tỷ ở đây.”Khi đó cô co cuộn lại ở trên ghế sô pha, toàn thân là chăn mền bao quanh, vô cùng chặt chẽ. Trong đầu của cô không ngừng nghĩ tới nỗi căm hận mà đêm đó Từ Dịch Phong đối với mình, ở trên người mình tùy ý phát tiết. Cả người cô đều đã bầm tím, hơn nữa ở hạ thân là đau đớn xé toang.Mạnh Hạ không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Cô chỉ biết là Từ Dịch Phong hận cô vô cùng. Khi đó hắn không có một chút nương tay, chỉ vùi sâu vào trong thân thể của cô. Cô đã đau đớn không kêu lên được thành tiếng, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác, không ngừng hỏi một câu: “Có sướng hay không???” Thô bỉ không chịu nổi, nghiễm nhiên coi cô là loại kỹ nữ đưa đến tận cửa không biết xấu hổ.“Tiểu Hạ, bây giờ Từ Dịch Phong cũng đã đồng ý đính hôn với em, chuyện bỏ thuốc này cũng đừng nhắc lại, có được không? Mạnh Tiêu anh ấy thương yêu nhất chính là em…..”Thương yêu nhất, thật sự là tôi sao? Mạnh Hạ cúi đầu xuống, vùi mặt ở trong chăn.Nhan Ngải Ưu cắn răng, cầm lấy tay của cô đặt lên bụng của mình: “Tiểu Hạ, đứa bé đã được hai tháng rồi, không bao lâu nữa sẽ có tim thai, sau này nó sẽ gọi em là “Cô”……”Tay của Mạnh Hạ run lên, từ từ rút tay lại, chớp chớp đôi mắt đã khô khốc: “Tôi muốn yên lặng một mình.” Âm thanh của cô khàn khàn nói ra.Nhan Ngải Ưu thầm thở phào một hơi, đứng dậy: “Được, tỷ đi xem dì đang nấu súp cho em thế nào rồi.”Nhan Ngải Ưu ra khỏi cửa phòng, Mạnh Hạ nghe tháy ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, nghe giọng nói, cô biết là Mạnh Tiêu, nhưng cô không còn tâm tư nào để quan tâm đến nữa.………………….Thì ra là khi đó… cô lắc lắc đầu.Có người đưa tới cho một một lý nước chanh ấm, gương mặt của cô vẫn không ngẩng lên, Từ Dịch Phong tự nhiên ngồi xuống.Cô nhìn hắn một cái, trong mắt của hắn có đau, có hối hận. Mạnh Hạ chỉ yên lặng khoanh tay lại, nằm sấp xuống bàn.“Thực xin lỗi.” Từ Dịch Phong nhẹ nhàng nói ra, lặng lẽ, hắn giật nhẹ khóe miệng, giương cao một nụ cười khổ sở: “Trong khoảng thời gian này hình như anh đã nói với em ba chữ này quá nhiều lần.”Ai cũng không nghĩ tới chính là Nhan Ngải Ưu hạ thuốc, một chuỗi sai lầm kia, lại để một mình cô gánh chịu.Nếu như không có sự việc đó xen vào giữa, có lẽ lúc này bọn họ đã kết hôn, dù sao thì khi đó hắn cũng… Từ Dịch Phong nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.“Anh biết là em không có ngủ, vừa rồi nếu không phải là La Xuyên ngăn cản, anh thật muốn đem kẻ điên kia bóp chết đi.” Giọng nói của Từ Dịch Phong tràn đầy tang thương, nhưng hắn biết là cho dù có bóp chết cô ả, cũng không bù đắp lại được gì.Mạnh Hạ vẫn không nhúc nhích nằm lại ở đó, hắn bực bội từ trong túi áo lấy ra bao thuốc lá, vừa mới châm lên, nhân viên trong tiệm đã đi tới: “Tiên sinh, thực xin lỗi, nơi này không cho phép hút thuốc. Xin ngài…”Tiểu cô nương còn chưa nói hết lời, liền chứng kiến gương mặt lạnh như băng của Từ Dịch Phong, liền không nói được câu nào nữa. CHƯƠNG 58: CHÂN TƯỚNG TÀN NHẪN (4)“Anh có biết phiền hay không?” Mạnh Hạ ngẩng đầu hướng về phía Từ Dịch Phong nói ra một câu.Từ Dịch Phong giận tái mặt, vẻ mặt có chút ủy khuất, sau đó lại yên lặng dụi tắt đầu thuốc lá, trong lòng oán thầm, kỳ thật đều do Mạnh Tiêu trêu đùa người ta mà gây ra nghiệp chướng. [Cái gì, anh thật nà trẻ con =”='>Hắn trước kia đã cảm thấy ánh mắt của Mạnh Tiêu khi nhìn Mạnh Hạ luôn có một tia tâm tình khó nói ra được. Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của Mạnh Tiêu đối với Mạnh Hạ không phải là một hai ngày.Từ Dịch Phong nghĩ tới liền thấy buồn nôn, thị hiếu của Mạnh Tiêu cũng thật là quái đản. Hắn nheo mắt lại nhìn thấy Mạnh Hạ đang cúi đầu, bờ vai gầy nhỏ đang run lên.Sự việc bị bỏ thuốc vào năm năm trước cô đã canh cánh ở trong lòng nhiều năm như vậy, làm sao lại không oán hận đây? Cô cũng biết thế nào là hận. Nhưng đó là cha và anh trai của mình, còn liên lụy đến đứa con của Nhan Ngải Ưu nữa. Về sau gia cảnh suy tàn, cô chỉ có thể cắn răng nuốt tất cả vào trong bụng. Nhưng mà đến nay lại phát hiện rằng nỗi niềm khi đó không phải là chân tướng cuối cùng… cái cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.Cô nắm chặt tay,