
lên rất nhiều chuyện cổ tích: Công Chúa Bạch Tuyết, Cô Bé Lọ Lem, Công Chúa Đậu Phụ… Nhưng hình như những câu chuyện này đều không thích hợp, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô chọn truyện Alibaba Và Bốn Mươi Tên Cướp.Mạnh Hạ tựa hồ có chút khẩn trương và hồi hộp, thỉnh thoảng hơi ngập ngừng, mà đến cuối cùng nhóc con này lại không ngủ, nhóc than nhẹ một tiếng rồi bình luận: “Ừm, mặc dù mẹ đã kể thiếu một chút, nhưng mà giọng của mẹ rất êm tai. Buổi trưa an lành.” [=)))))) Bá đạo quá.'>Cái cằm của Tiêu Ất đều muốn rớt xuống, cô ấy nhịn không được mà chậc lưỡi, không có nhận nhầm đứa nhỏ này đấy chứ.Cánh môi của Mạnh Hạ phát khô, ngồi ở đấy không nhúc nhích, tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay của Tiểu Lãng. Cô sững sờ nói ra: “Ất Ất, tớ không phải là đang nằm mơ phải không.” Cảm giác mừng rỡ vì mất rồi mà lại tìm về được khiến cho cô không biết phải làm sao cho thỏa đáng.Bàn tay vuốt lên cánh tay của con, ở đó để lại chằng chịt dấu kim tiêm, tuổi còn nhỏ như thế mà đã phải trải qua nhiều đau đớn như vậy, con của cô sống thật quá khổ.Cô cúi người xuống, tiến đến trán của đứa nhỏ, đặt lên đó một nụ hôn. Ai cũng không để ý rằng, khóe miệng của Tiểu Lãng đã khẽ cong lên một nét vui vẻ.“Con của mẹ, con cuối cùng cũng đã trở về.” Cô thì thầm nói ra.Tiêu Ất rót một ly nước đưa cho cô: “Được rồi, nhóc con đã ngủ, thấy môi cậu đã khô, uống miếng nước đi.”“Tớ sợ nhắm mắt một cái, thằng bé lại bị người ta mang đi.” Mạnh Hạ vẫn luôn cảm thấy đây không phải là thực tế, thật sự là con của cô đây sao?“Yên tâm.” Tiêu Ất dùng sức nắm chặt lấy tay của cô: “Tiểu Lãng giống như cậu, bộ dáng đẹp mắt như thế, tương lai sợ là trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều lắm đây.”Mạnh Hạ khẽ bật cười, xoa xoa nhẹ nhàng đứa bé, đầu tóc của nó cắt rất ngắn, ở bên thái dương cũng có vết kim, Mạnh Hạ nhìn thấy là cảm thấy trong lòng đau nhói một hồi. CHƯƠNG 61: NỖI NIỀM CỦA MẠNH TIÊU (2)“Sẽ không có chuyện gì đâu. Đứa bé này phúc lớn mạng lớn, năm đó cũng có thể gắng gượng vượt qua mà, còn sợ những thứ nhỏ nhặt này sao?” Tiêu Ất trấn án nói ra.Mạnh Hạ thở dài thật sâu, cô hiện tại thật sự không còn mong gì hơn nữa.Mạnh Tiêu và vợ chồng Trần Phong đẩy cửa đi vào. Bà xã của Trần Phong tiến lên ngắm nhìn đứa nhỏ, khẽ cười nói ra: “Đúng là gặp được mẹ ruột có khác, đứa nhỏ nhày chưa có ngày nào ngủ trưa được nhanh như vậy.”Mạnh Hạ nhìn vào cô ấy, nhất thời có chút lo lắng: “Cảm ơn hai người.”Trần phu nhân kéo tay của cô qua: “Tiểu Hạ, với chúng tôi không cần phải khách khí. Em cứ xem Trần Phong giống như Mạnh Tiêu, về sau em gọi tôi là chị dâu. Mặc dù sức khỏe của Tiểu lãng không được tốt, nhưng mà đứa nhỏ này đặc biệt thông minh.”“Thằng bé đã phải chịu đau đớn nhiều lắm phải không?” Mạnh Hạ nhẹ giọng hỏi ra.Trong phòng bệnh nhất thời lâm vào trầm mặc.Vợ chồng Trần Phong thoáng nhìn qua, Trần phu nhân hướng về Tiêu Ất gật gật đầu ra hiệu, cô ấy liền hiểu ý nên đứng dậy, nhường không gian lại cho huynh muội Mạnh Tiêu.Mạnh Tiêu từ từ đi đến, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tiểu Lãng. Đứa nhỏ này khi ngủ say lại có khí chất như Tiểu Hạ. Còn lúc tỉnh dậy, ánh mắt kia quả thực là cùng một đôi mắt của Từ Dịch Phong khắc xuống. [Khắc xuống: giống y chang luôn ah.'>Rèm cửa sổ trong phòng được kéo lại vô cùng kín đáo, ở bên trong là một vẻ tĩnh lặng vô biên vô hạn. Mạnh Tiêu nhẹ nhàng ngồi ở bệ cửa sổ, ánh mắt đen láy, khóe miệng cong lên: “Thằng bé lúc mới được hạ sinh chỉ lớn bằng chừng này, ngủ ở trong hộp giữ nhiệt, y như một con mèo con. Tất cả các bác sỹ đều nói hy vọng sống sót của nó rất mong manh, nhưng tiểu gia hỏa này vẫn chống cự cho bằng được. Anh cũng lo lắng đứa nhỏ không sống nổi, hơn nữa khi đó cuộc sống của em lại bết bát như thế, anh liền nhẫn tâm đem con giao cho vợ chồng Trần Phong thay mặt nuôi giúp.”Mạnh Tiêu lúc ấy cũng là bởi vì sợ hãi, nhìn thấy cô nằm ở trên giường bệnh, hấp hối, hơn nữa thời gian sống của Mạnh mẫu lại không còn nhiều nữa,Trong suốt những ngày đã sống của Mạnh Tiêu, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy luống cuống và hốt hoảng, cả người đã sụp đổ.Nếu đứa con đã không còn hy vọng sống nữa, thay vì để cho cô và nó chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn ngủi rồi lưu luyến không nguôi, chi bằng lúc đó hãy cắt đứt dứt khoát.Quyết định kia của anh, từ đó đến nay, trong lòng đối với đứa bé này vẫn mang theo áy náy.Mạnh Hạ nuốt xuống cổ họng một cái: “Anh sợ Tiểu Lãng sống không nổi, cho nên…” Giọng nói của cô hơi run lên: “Cho nên sau đó anh đem Nhạc Nhạc đến, là muốn cho em một lý do để sống, là muốn gửi gấm, ký thác Nhạc Nhạc cho em sao.”Như mưa rơi trong sương mù mờ mịt, Mạnh Hạ nhất thời cảm thấy trong mắt mình đã thấm ướt. Mạnh Tiêu vì cô mà đã làm nhiều như vậy, nhưng lại không hề nói ra. Cô nheo mắt lại đón lấy ánh mắt của anh, nơi đó đã chịu đủ mọi tang thương, ai cũng không thể lý giải được.Cô từ từ cong lên khóe miệng: “Ca ca, cảm ơn anh.”Trong tim Mạnh Tiêu ngơ ngẩn, nhắm đôi mắt lại, không nói thêm gì nữa.***************************Tiểu Lãng tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Mạnh Hạ, đôi mắt đảo vòng quanh một hồi: “Mẹ vẫn