
Long phi thân về đến, Quan Sơn Phụng liền tiến tới hỏi:
- Có phát hiện địch tông không?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Không, bọn họ đều đã đi xa, quả nhiên không hề để lại một người nào quanh đây cả.
Quay sang Độc Mãng và Song Hồ vòng tay thi lễ, nói:
- Xin đa tạ nhị vị.
Chàng đảo mắt nhìn quanh, miệng ngập ngừng chẳng biết nên nói sao cho phải.
Quan Sơn Phụng khẽ nói:
- Vân công tử tìm nhị vị cô nương kia và Hắc Bá Vương phải không?
Vân Dật Long ngượng ngùng:
- Họ đã đi khỏi rồi ư?
- Vâng, lẽ ra tôi định giữ họ ở lại, nhưng họ không chịu và nói … trọn kiếp này sẽ không gặp lại công tử nữa.
Vân Dật Long khẽ buông tiếng thở dài, ngậm miệng làm thinh.
Quan Sơn Phụng chau chặt mày, hồi lâu bỗng nói:
- Độc Mãng, Song Hồ, ta đi thôi.
Đoạn liền quay người dợm bỏ đi. Vân Dật Long hốt hoảng nói:
- Sao? Cô nương định đi đâu?
Quan Sơn Phụng nghiêm giọng:
- Gia sư đã vào Trung Nguyên trước, tôi phải đi tìm lão nhân gia ấy.
Vân Dật Long rung động cõi lòng:
- Cô nương không biết những gì đã xảy ra với lệnh sư sau khi vào Trung Nguyên thật ư?
Quan Sơn Phụng thoáng đỏ mặt:
- Gia sư bởi quá buồn chán Miêu Cương, vào Trung Nguyên hoạt động cho khuây khỏa, tôi vào đây chính là để khuyên gia sư trở về Miêu Cương.
Vân Dật Long ấp úng:
- Nhưng lệnh sư đã …
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Gia sư đã sao rồi? Hay là Vân công tử có gặp lão nhân gia ấy?
Vân Dật Long nghẹn ngào:
- Phải, Vân mỗ có gặp lệnh sư, nhưng lão nhân gia ấy đã tạ thế rồi.
Quan Sơn Phụng trợn to mắt sững sờ:
- Sao? Gia sư chết rồi ư? … Không thể như vậy được, công tử chớ có nói bậy.
Tuy nói vậy, song mặt nàng tái ngắt, biết chắc là sư phụ đã gặp điều chẳng lành rồi.
Vân Dật Long buông tiếng thở dài, đoạn liền kể lại cuộc gặp gỡ với Kim Ty Bà Bà, khi đề cập đến lời trăn trối của bà, Vân Dật Long không khỏi đỏ bừng mặt.
Quan Sơn Phụng khóc sướt mướt, khi Vân Dật Long vừa dứt lời, nàng hét to một tiếng “Sư phụ” rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Độc Mãng và Song Hồ thấy vậy cả kinh, vội khom xuống nhẹ xoa bóp cho nàng. Vân Dật Long bối rối đến tột độ, ước phải chi có thể chui được xuống đất mà lẩn trốn.
Hồi lâu, Quan Sơn Phụng mới hồi tỉnh chỉ thấy nàng mặt hoa thảm não, nước mắt ràn rụa, vẫn không ngớt sụt sùi khóc.
Vân Dật Long đứng thừ ra bên cạnh, chẳng thốt được một lời.
Sau cùng Quan Sơn Phụng ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt, nói:
- Di hài của gia sư hiện ở đâu?
- Trong một sơn động dưới thung lũng gần Ngũ Hỏa Lãnh, cách đây cũng chẳng xa lắm, nhưng hiện giờ …
- Nếu không thể đi ngay bây giờ thì cũng phải rời khỏi đây trước …
Vân Dật Long vội nói:
- Đúng rồi, phải đề phòng Quân Trung Thánh có thể quay trở lại.
Độc Mãng và Song Hồ vẫn giả dạng Đại Lương Song Yêu đi trước dẫn đường, dọc theo khu rừng ven bờ song đi về hướng tây.
Một mạch đi hơn mười dặm đường, Quan Sơn Phụng mới bảo hai người dừng lại, thì ra trước mặt là một khu mộ địa hoang vắng, cây cối um tùm hết sức kín đáo.
Quan Sơn Phụng dẫn trước đi vào mộ địa, thở dài nói:
- Hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc đã.
Bởi nàng vừa bị một sự đả kích quá mạnh, tinh thần suy sụp, quá mỏi mệt nên cần phải nghỉ ngơi một lúc cho lại sức.
Vân Dật Long ngồi xuống bên cạnh nàng, lặng thinh không nói một lời.
Quan Sơn Phụng ngồi điều tức một hồi, tinh thần như đã hồi phục khá nhiều, bèn khẽ thở hắt ra, cất tiếng gọi:
- Độc Mãng, Song Hồ …
Độc Mãng và Song Hồ vội đến gần đồng thanh nói:
- Chúng lão nô đây.
Quan Sơn Phụng trầm giọng nói:
- Hai ngươi hãy chia nhau canh giữ hai đầu, nếu có biến cố hãy tức khắc phát tín hiệu báo động trước, nửa giờ sau hãy quay về đây gặp ta.
- Tuân lệnh!
Độc Mãng và Song Hồ lập tức chia nhau phóng đi về hai hướng đông và tây.
Thế là trong mộ địa chỉ còn lại Quan Sơn Phụng và Vân Dật Long.
Vân Dật Long lưỡng lự một hồi, đoạn ấp úng nói:
- Vân mỗ … cảm thấy rất xấu hổ, thật có lỗi với lệnh sư và cô nương.
Quan Sơn Phụng ngạc nhiên:
- Vân công tử nói vậy nghĩa là sao?
Vân Dật Long áy náy nhìn nàng, nói:
- Lệnh sư đã hy sinh quá nhiều vì tại hạ, nhưng … tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường, thật chẳng chút xứng đáng với tình yêu của cô nương.
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Đối với lời trăn trối của gia sư, Vân công tử …
Vân Dật Long khẳng khái:
- Dù phải tan xương nát thịt thì Vân Dật Long này cũng nhất quyết tuân theo.
Quan Sơn Phụng đỏ mặt:
- Vậy công tử …
Vân Dật Long cúi gầm mặt ấp úng:
- Nếu cô nương vui lòng với lời trăn trối của lệnh sư, Vân mỗ xin nguyện có đất trời chứng giám, không bao giờ thay lòng đổi dạ.
Quan Sơn Phụng xúc động rướm nước mắt, từ từ dựa người vào Vân Dật Long, thẹn thùng nói:
- Đôi ta giờ danh phận đã định, cũng nên đổi cách xưng hô mới đúng.
Vân Dật Long run giọng:
- Phụng muội …
Quan Sơn Phụng khích động:
- Long ca …
Liền nhào vào lòng Vân Dật Long …
Độc Mãng và Song Hồ nấp ngoài ven mộ địa, bởi quan tâm đến Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng nên dù ở cách xa và cây cối um tùm vẫn có thể trông thấy hai người, đến khi hai người ôm