
nhau, mới đỏ mặt ngượng ngùng ngoảnh đi nới khác.
Độc Mãng truyền âm nói:
- Hồ đệ, tiểu thư chúng ta với Vân công tử đang làm gì vậy?
Song Hồ cũng liền truyền âm đáp:
- Mãnh huynh, thú thật là đệ trông thấy rõ hơn, huynh đã phát hiện gì vậy?
Độc Mãng ngập ngừng:
- Dường như hai người đã thân mật với nhau quá mức, lại ôm nhau thế kia, nếu nói chuyện sợ chúng ta nghe thì cứ dùng truyền âm mà nói, cớ sao phải kề miệng vào nhau vậy?
Song Hồ bực mình:
- Hừ, rõ là ngốc nghếch, đó không phải là nói chuyện, mà là … hôn nhau … vậy mà Mãng huynh cũng không biết, thật là uổng sống mấy chục năm trời.
Độc Mãng ngớ người:
- Hôn nhau? Như vậy thì bẩn quá … Hồ đệ có lẽ cũng chưa từng trải qua bao giờ phải không?
Song Hồ cười hề hề:
- Đó là bí mật, đâu thể tùy tiện nói ra được, Mãng huynh nên chú ý canh phòng thì hơn.
Độc Mãng lặng thinh một hồi, bỗng lại nói:
- Hồ đệ, ngu huynh muốn hỏi một điều này nữa, nửa giờ sau ta có nên trở về với tiểu thư chăng?
Song Hồ phì cười:
- Mãng huynh sao mà ngốc quá vậy, nói chi nửa giờ, dù mười giờ đi nữa, nếu tiểu thư không gọi thì chúng ta cũng đừng kinh động …
Rồi thì, tất cả lại trở về với sự yên lặng.
Nửa giờ … một giờ … hai giờ … Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng vẫn không rời nhau ra. Độc Mãng và Song Hồ cũng biết điều lẳng lặng ngồi ngoài mộ địa.
Đột nhiên tiếng chim vỗ cánh bay lên rợp trời, mười mấy con đại bàng bay sà xuống.
Độc Mãng và Song Hồ chưa kịp bẩm báo thì đã thấy Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng cùng chạy ra ngoài mộ địa.
Mười mấy con đại bàng lần lượt đáp xuống đất, trên lưng mỗi con đều có một người, thì ra là “Bằng Thành Bạch Phụng” Triển Ngọc Mai cùng tả hữu song vệ, Huyết Phật, Huyết Si và Chưởng môn Thiếu Lâm Hải Ngu thiền sư.
Người khiến Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng chú ý nhất là một lão nhân trạc tuổi ngũ tuần mặc áo bát quái, tay phe phẩy quạt lông, vóc dáng mảnh khảnh, dưới cằm râu vàng lưa thưa trông rất nghèo nàn.
Mọi người trùng phùng hết sức vui mừng, lão nhân cầm quạt lông ra chiều đắc ý, ngạo nghễ đứng một bên mỉm cười lặng thinh.
Triển Ngọc Mai đưa mắt nhìn Vân Dật Long, đoạn quay sang Quan Sơn Phụng mỉm cười nói:
- Phụng muội … tỷ tỷ chẳng biết làm sao để tạ ơn hiền muội, nếu không nhờ hiền muội cứu giúp, e rằng Vân đệ đã mất mạng từ lâu rồi.
Quan Sơn Phụng cười bẽn lẽn lặng thinh, Vân Dật Long cũng hết sức ngượng ngùng bối rối.
Huyết Si và Huyết Phật lần lượt tham kiến cung chủ. Hải Ngu thiền sư cũng niềm nở chào hỏi.
- Mai tỷ đã rời khỏi Thanh Dương Lãnh từ lúc nào, có trông thấy Truy Hồn Linh Mã chăng?
Triển Ngọc Mai nhoẻn miệng cười:
- Linh mã đã về đến Thanh Dương Lãnh rồi, nếu không nhờ vậy thì mọi người đâu có đến đây.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Chả lẽ linh mã biết nói tiếng người, cho Mai tỷ biết tiểu đệ ở nơi này ư?
Triển Ngọc Mai cười:
- Đó là công lao của Ôn Thông Thần …
Đoạn đưa tay chỉ lão nhân cầm quạt, nói:
- Hãy mau bái kiến môn chủ đi.
Lão nhân cầm quạt được gọi là Ôn Thông Thần liền ngoe nguẩy bước tới, chắp tay xá dài nói:
- Học sinh Ôn Thông Thần xin tham kiến môn chủ.
Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên:
- Tôn giá … cũng đã gia nhập Chính Nghĩa Môn rồi ư?
Ôn Thông Thần lại xá dài:
- Học sinh được Triển cô nương thu nạp, đã tuyên thệ vĩnh viễn trung thành với Chính Nghĩa Môn, phò chính diệt tà, quyết lòng tảo trừ Chính Nghĩa đoàn, được Triển cô nương cho giữ chức sư gia.
Vân Dật Long gật đầu cười:
- Ông mang danh “Thông Thần” hẳn là rất giỏi về chiêm tinh bói toán
Ôn Thông Thần cất tiếng cười ngạo nghễ:
- Không giám dấu môn chủ, khi Truy Hồn Linh Mã của môn chủ về đến Thanh Dương Lãnh, Triển cô nương liền bảo học sinh bói về nơi môn chủ đang có mặt, học sinh bói quẻ thấy tướng tinh lặn về hướng bắc, nằm giữa Tử Vi và Thái Cực, môn chủ đang gặp hoạn nạn, nhưng nhờ có quần tinh vây quanh bảo vệ, hữu kinh vô hiểm, suy xét vị trí, nằm ở phía tây Thái Sơn và gần sông Đại Vấn, học sinh bèn báo với Triển cô nương, thế là mọi người tức tốc cưỡi đại bàng đến đây, quả nhiên đã gặp được môn chủ.
Nói xong lại chắp tay xá dài, đoạn lùi sau ba bước rũ tay đứng yên.
Vân Dật Long ngẫm nghĩ một hồi, bỗng quay sang Triển Ngọc Mai, nói:
- Tiểu đệ có một việc cần phải cho Mai tỷ biết rõ.
Triển Ngọc Mai ngạc nhiên:
- Mong đệ cứ nói đi.
Vân Dật Long ngượng ngùng:
- Nhưng tiểu đệ không thể nói một cách công khai …
Triển Ngọc Mai mỉm cười:
- À, vậy thì cứ dùng phép truyền âm mà nói.
Vân Dật Long cười bẽn lẽn, bèn truyền âm nói:
- Trong những ngày qua tiểu đệ đã gặp một số việc khó thể tự chủ được …
Thế là chàng lần lượt tỉ mỉ kể lại mọi sự từ lúc hai người chia tay.
Triển Ngọc Mai ra chiều đăm chiêu, nhất thời chẳng cười, thừ ra tại chỗ.
Vân Dật Long ngượng ngập, nói:
- Mai tỷ … oán hận tiểu đệ ư?
Triển Ngọc Mai nhoẻn cười:
- Long đệ đã nhận xét quá tệ về tỷ tỷ rồi đó, tỷ tỷ đâu phải là người ích kỷ hẹp hòi như vậy, vả lại nếu không có sư đồ Kim Tý Bà Bà có lẽ Long đệ đã mất mạng từ lâu rồi, dù là vì mối hận thù hay vì tiền đồ của Kim Bích