
uan trọng nhất, chị Hạnh Hoa coi như hy sinh vì đất nước, bảo mọi người chớ có đau lòng. Nhưng ai cũng biết, người đau lòng nhất chính là anh
ấy. Cũng từ đó, anh Trường Nhân trở thành lạnh lùng đáng sợ như vậy
đấy.”
Thúc Hiến lặng người, Như Vân bên cạnh đã giàn giụa nước mắt. Mọi người
đều cúi đầu buồn bã, dường như trong lòng đều hiện lên nụ cười dịu dàng
mà ấm áp như gió xuân khi xưa của Hạnh Hoa. Cẩm Hoa nhìn Thúc Hiến và
Như Vân, cảm khái nói:
“Chúng ta đã đi trên con đường này, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với cái chết. Nếu sinh mệnh đã ngắn ngủi như vậy, nếu yêu thương thì phải
biết nắm lấy, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc không nắm giữ sớm hơn. Hai đứa cũng lớn rồi, các cụ dạy rồi, gái mười hai trai mười sáu, Như Vân
đã mười sáu có dư mà Thúc Hiến cũng được đôi mươi rồi đấy. Hai năm trước chị đã có ý muốn tổ chức hôn lễ cho các em, nhưng thương Như Vân còn
nhỏ, động phòng xong chồng lại đi xa, tội nghiệp. Bây giờ nhiệm vụ Thúc
Hiến đã xong, Như Vân cũng lớn, nên sớm thành thân đi thôi.”
Như Vân nghe Cẩm Hoa nói, ngại ngùng cúi mặt, len lén đưa mắt nhìn Thúc
Hiến. Chẳng biết có phải vì đau lòng chuyện Hạnh Hoa hay không mà gương
mặt gã cứng đờ gượng gạo, trông rất khó coi. Cẩm Hoa lại giục:
“Thúc Hiến cũng phải đi theo về Long Biên giúp anh Nghĩa với chị một
tay, chi bằng mau chóng tổ chức hôn lễ, để Như Vân thuận tiện theo cùng. Như vậy có được không?”
Thúc Hiến giật mình, từ chối:
“Không cần phải gấp vậy chứ chị Cẩm Hoa!”
Cẩm Hoa trừng mắt, quát nhẹ:
“Gấp cái gì mà gấp, có gấp bằng việc nước hay không?”
Thúc Hiến cúi đầu, thấp giọng đáp:
“Nợ nước thù nhà còn chưa báo, em không muốn nói chuyện thê nhi.”
Cẩm Hoa trợn mắt quát to:
“Sao lại không muốn?”
Thúc Hiến cúi đầu càng thấp, lí nhí đáp:
“Em sợ thê nhi vướng bận không làm được việc lớn.”
Cẩm Hoa đập mạnh tay xuống bàn, quát:
“Nói xằng nói bậy! Ngài Bắc Bình vương khi xưa lấy vợ mà vẫn làm được
việc lớn đó thôi, không những vậy phu nhân ngài là công chúa Phương Dung còn cùng ngài sát cánh, đánh quân xâm lăng, lập bao chiến công hiển
hách. Cái lý do vướng bận thê nhi không làm được việc lớn ấy em học ở
đâu ra thế hả? Em nói xem anh Nghĩa lấy chị rồi có vướng bận mà bỏ bê
đại nghiệp khôi phục đất tổ hay không?”
Thúc Hiến im lặng nghe Cẩm Hoa mắng, rất lâu sau mới có thể lí nhí nói một câu nhỏ như muỗi kêu:
“Em còn nhỏ…”
Cẩm Hoa còn muốn mắng tiếp thì Như Vân đã lên tiếng:
“Chị Cẩm Hoa…”
Giọng nàng cố giữ cho bình thản nhưng vẫn không thể giấu được nghẹn ngào.
“Chị đừng mắng anh Thúc Hiến. Em… em cũng không muốn kết hôn bây giờ.”
Cẩm Hoa nhìn Như Vân, đôi mắt to đã ngập nước, chỉ một cái chớp mắt thôi sẽ đẩy những giọt lệ long lanh nóng hổi lăn xuống. Cô bé cúi đầu thật
nhanh, để nước mặt rơi thẳng xuống đất, rồi ngẩng lên nhìn Cẩm Hoa mà nở một nụ cười thật tươi tắn, thật vô tư.
Cẩm Hoa nhìn nụ cười gượng gạo khổ sở của Như Vân, tim dường như thắt
lại. Nàng làm sao không hiểu đứa em này cơ chứ. Như Vân yêu thương Thúc
Hiến như vậy, chờ đợi như vậy, mong ngóng như vậy, làm gì có chuyện
không muốn kết hôn cơ chứ. Nhưng Thúc Hiến cứ khăng khăng một mực chối
từ, hỏi Như Vân làm sao không đau lòng, làm sao không tổn thương. Một
người con gái bị người mình yêu thương chờ đợi suốt bao nhiêu năm trời
từ chối như vậy, liệu có thể cười được hay không?
Cẩm Hoa thương xót nhìn Như Vân, muốn làm một cái gì đó cho cô em bé
bỏng đáng thương này, nhưng nàng biết chẳng thể nào ép buộc Thúc Hiến
được. Chuyện tình cảm ép buộc, rốt cuộc thì người bị tổn thương nhiều
nhất vẫn là Như Vân mà thôi. Sau cùng, nàng vỗ tay nói lớn:
“Cũng phải! Như Vân hiền lành ngây thơ như vậy, kiểu gì cũng sẽ bị Thúc
Hiến bắt nạt. Đàn ông họ Lý các vị tôi biết rõ lắm chứ. Phải dời lại,
đợi tôi truyền bí quyết thuần phục thú dữ cho Như Vân xong đã mới có thể nói chuyện kết hôn. Như Vân à, nếu như em thuần phục được cả Miêu Miêu, vậy thì không lo bị Thúc Hiến bắt nạt nữa.”
Mọi người đều phì cười. Cẩm Hoa bao giờ cũng thẳng thắn hào sảng như
vậy. Thúc Hiến cười nhưng trong lòng nghe trĩu nặng. Như Vân cũng cười
thành tiếng, chắp tay hành lễ với Cẩm Hoa:
“Dạ, xin sư phụ Cẩm Hoa đừng tiếc công chỉ dạy cho đệ tử. Sẽ có một ngày đệ tử thuần phục được thú dữ, làm thịt báo đen mang về dâng sư phụ.”
Cẩm Hoa cười như mếu, không biết nên khóc hay nên cười.
“Chỉ cần thuần phục thôi, không cần phải làm thịt đâu. Sư phụ tỷ tỷ ăn chả cá với cơm sen của Như Vân làm là được rồi.”
Mọi người đều bật cười. Như Vân ngẩn người ra ngẫm nghĩ một lúc, sau khi hiểu ra liền xấu hổ đứng gãi đầu nhìn mũi chân, không dám ngẩng đầu
lên.
Thấy Như Vân lại trở về là cô bé Như Vân đáng yêu của lúc trước, Cẩm Hoa thầm thở phào mà Thúc Hiến cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Bởi vì
trái tim của gã lúc này đã mơ hồ in lên bóng dáng một người con gái
khác. Trong mắt gã, Như Vân trở về vị trí một người em gái nhỏ thân
thuộc như vốn có. Mà thực ra, tình cảm Thúc Hiến dành cho nàng trước nay chưa bao giờ là tình yêu trai gái cả.
Mọi người nán lại nghe Thúc Hiến