
anh làm huyện lệnh có phải cưỡi ngựa đánh nhau đâu. Vì
người dân, vì khôi phục Lĩnh Nam, chịu khó chịu khổ một chút có đáng gì. Hơn nữa, có em chăm sóc, chẳng mấy chốc mà khỏe như Miêu Miêu ngay đấy
mà.”
Cao Cảnh Khôi cũng gật đầu đồng tình:
“Anh thấy chú Nghĩa nghĩ vậy là phải lắm. Không cần biết Lưu Phương Mục
là ý tốt hay ý xấu, miễn có lợi cho việc khôi phục Lĩnh Nam thì nhất
định phải làm. Cô Cẩm Hoa chớ có lo, vào phủ huyện lệnh ăn ngủ vài hôm
là chú Nghĩa lại đánh nhau với con mèo con kia được ngay.”
Trường Nghĩa cũng bật cười, quay sang Thúc Hiến, nói:
“Anh nghe tin từ Thành với Trung, bảo em giả vờ thành hôn với cô nào
đấy, rồi trong đêm động phòng thì mất tích. Trong trang Thụy Khuê cũng
ồn ào mất một dạo, nhưng không tìm thấy em. Anh chị có lọt vào trang
Thụy Khuê tìm kiếm mấy lần nhưng không có kết quả, còn tưởng có chuyện
gì với em. Chị Cẩm Hoa với Như Vân khóc mất mấy ngày. Sau đó, Thành báo
lại, em bị đánh rơi xuống hồ mà không tìm thấy xác, anh đoán em đã thoát được ra ngoài, vì lý do nào đó mà chưa bắt liên lạc với mọi người thôi. Thế nào, đi theo cao nhân nào tu luyện à? Tự nhiên võ công em tăng vọt
vậy?”
Nghe nhắc đến Như Vân, Thúc Hiến chợt thấy nụ cười của mình trở thành
gượng gạo. Gã cố che giấu điều đó bằng cách kể lại chi tiết những chuyện xảy ra với mình, dĩ nhiên là bỏ qua câu chuyện tình cảm rối rắm giữa
mình và Ngọc Điểm. Thúc Hiến giải thích thật cặn kẽ cách thức vận công
Bát Nhã và uy lực của Linh Quang Bát Nhã chưởng cho mọi người. Cẩm Hoa
mỉm cười, âu yếm nhìn cậu em thân thiết của mình, dịu dàng nói:
“Hèn gì em đánh chiêu Linh Quang Thủy Chiếu ra chưởng không có gió mà
đánh cho Liễu Bá phun máu tươi, không đứng dậy được. Không biết vị cao
tăng đó là ai mà chỉ đọc mấy bài kinh cũng có thể giúp em có võ công đến mức ấy.”
Cao Cảnh Khôi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó phỏng đoán:
“Anh nghĩ, vị cao tăng đó rất có thể là đại sư Huệ Lâm.”
“Đại sư Huệ Lâm là ai?” Cẩm Hoa cùng Thúc Hiến đồng thanh hỏi.
Cao Cảnh Khôi khoan thai đáp:
“Đại sư Huệ Lâm là một cao tăng danh tiếng ở nước Tống, nhưng ông thẳng
thắn phê bình những cổ tục không tốt đẹp của Phật giáo hiện thời, do đó
bị những kẻ có thế lực bênh vực Phật giáo lối cũ đẩy sang Lĩnh Nam. Rất
có thể là người đó.”
Thúc Hiến chợt nhớ ra điều gì, lấy gói lụa của Ngọc Điểm giao lại lúc
trước ra cho mọi người cùng xem. Gã cầm lấy tấm lệnh bài, hỏi Cao Cảnh
Khôi:
“Anh Khôi, anh xem thử cái lệnh bài Binh tào thư tá này xem có đoán được gì không? Có phải là Binh tào thư tá Lưu Túc hay Lưu Tuất gì đó không?”
Cao Cảnh Khôi đón lấy tấm lệnh bài, nhíu mày hỏi:
“Em lấy cái này ở đâu ra thế?”
Thúc Hiến chỉ Cẩm Hoa, đáp:
“Từ trên thi thể của kẻ đã tấn công chị Cẩm Hoa trong rừng trúc hai
tháng trước. Ngoài ra còn có cuốn sách và bức thư này nữa. Sách thì
không có chữ, còn thư thì ngâm nước mất hết chữ rồi.”
Cao Cảnh Khôi rơi vào trầm tư mất một lúc, sau đó chậm rãi phân tích:
“Tấm lệnh bài này có lẽ đúng là của Binh tào thư tá Lưu Túc. Y là quan
người Tống, mới sang Lĩnh Nam nhậm chức cùng thời điểm với Lưu Phương
Mục. Hai tháng trước anh nghe tin dinh Binh tào thay người, mà không
biết thực hư thế nào. Hóa ra, Lưu Túc phục kích trong rừng tre, bị Cẩm
Hoa giết chết, nên Nhan Bình phải thay người mới. Nếu vậy thì Nhan Bình
và Lưu Phương Mục cũng không phải loại tốt lành gì rồi. Chú Nghĩa, lần
này chú càng phải cẩn trọng hơn nhé. Anh nghĩ bọn chúng cũng ít nhiều
biết mục đích của chúng ta rồi, mà dám diệt đám quan Tống cũ, thay bằng
người Việt, thì mưu đồ bên trong cũng thâm sâu lắm đấy, không phải
chuyện đùa đâu.”
Sắc mặt Trường Nghĩa trở nên trầm trọng, chàng thấp giọng nhận xét:
“Nếu như Lưu Phương Mục và Nhan Bình có liên quan, vậy thì việc Nhan
Bình dẫn quân đến giải cứu chúng ta, rồi tống giam Trình Đức, mời làm
huyện lệnh, tất cả đều có mục đích riêng. Ngay cả việc quân lính Long
Biên và trang Thụy Khuê tấn công Mai Lâm, e rằng bọn chúng đã biết từ
lâu, chỉ canh đúng thời gian mà xuất hiện thôi.”
Mọi người đều gật đầu đồng tình, mặt mũi đăm chiêu chìm trong suy nghĩ.
Nguy cơ trùng trùng vẫn còn phủ trên đầu, tưởng chừng qua đi nhưng càng
lúc càng thấy chìm sâu vào cạm bẫy. Cao Cảnh Khôi cầm cuốn sách mỏng
không chữ lên, đưa tới gần ngọn nến quan sát, đột nhiên bật tiếng kêu
kinh ngạc:
“Chữ khoa đẩu!”
“Cái gì?” Ba người đồng thanh hỏi.
Cao Cảnh Khôi chỉ vào cuốn sách vừa hiện lên mấy ký tự ngoằn ngoèo, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vô cùng:
“Sách này viết bằng chữ khoa đẩu, chữ cổ của người Việt mình đấy. Hiến
à, em mới tìm ra một kho báu đấy, có biết không hả? Đây là bí kíp luyện
Lĩnh Nam chỉ pháp, đã thất truyền từ lâu lắm rồi. Không ngờ chúng ta lại may mắn tìm lại được. Ha ha! Trời cao có mắt, đúng là trời cao có mắt
mà!” Bởi vì trang Mai Lâm đã bị tổn thất nặng nề nên mọi người theo Cao Cảnh
Khôi tới trang Cối Giang để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước khi sắp xếp cho
Lý Trường Nghĩa về Long Biên nhậm chức. Suốt dọc đường, mọi người đều im lặng chìm trong suy tư, l