
lúc bây giờ .
Bằng mọi cách phải có người hộ trợ .
Bằng mọi cách phải có người trước khi trời sáng .
***
Có người nói rằng " Trên đời chỉ có hai hạng người , hạng tốt và hạng xấu " .
Đàn ông cũng thế mà đàn bà cũng thế .
Lâm Tiên Nhi tự nhiên thuộc hạng xấu nhưng còn Tôn Tiểu Bạch và Lâm Thi Âm ?
Tự nhiên họ thuộc loại tốt nhưng họ lại không giống nhau .
Bất luận đối với chuyện gì , Lâm Thi Âm có một phương cách là chịu đựng , cắn răng chịu đựng .
Nàng cho rằng cái mỹ đức lớn nhất của đàn bà là chịu đựng , là nhẫn nại ,
Tôn Tiểu Bạch thì không .
Nàng là con người thực tế , nàng là con người phản đối .
Khi nào nàng nhận thấy việc đó là sai thì nàng lập tức phản kháng .
Nàng có thể là ích kỷ nhưng nàng không giành giựt .
Nàng không giành giựt của bất cứ ai nhưng nếu nàng có là nàng cương quyết cho bằng được .
Nàng sáng suốt , cương nghị , dũng khí , nàng có đủ một sức tin về hành động của mình .
Nàng sám yêu , dám hận , không ai nhìn vào người nàng mà có thể thấy tối tăm .
Chính vì lẽ đó , vì có hạng người như thế ấy , nhân loại mới tiến lên , mới sinh tồn . Đó là nhận thức của nàng .
***
" Chỉ cần ta tìm hắn , bất luận lúc nào , hắn cũng sẽ quỳ mọp dưới chân ta , cầu ta ban cho hắn tình yêu "
" Không có ta , nhất định hắn không làm sao sống nổi "
Nhưng Lâm Tiên Nhi có nắm chắc được như thế hay không ?
Nàng tin nàng nắm chắc được hắn , nàng biết hắn quá yêu nàng , yêu đến mức sẵn sàng chết vì nàng .
Nhưng bây giờ Tiểu Phi ở đâu ?
Nhất định là hắn đang ở tại nhà , bởi vì " đó là nhà của chúng ta " , nơi đó còn dấu tích của nàng , còn hơi hám của nàng .
Nhất định đang ngóng đợi nàng .
Nghĩ đến đó , lòng Lâm Tiên Nhi bỗng nghe khoan khoái .
Trong hai ngày nay , nhất định hắn không làm gì cả , nhất định hắn uống rượu tối ngày , nhà cửa nhất định là tùm lum , luôn cả những tử thi chắc cũng không buồn chôn dập .
Nghĩ đến đó Lâm Tiên Nhi bất giác cau mày .
Nàng không thích dơ dáy , nàng luôn luôn sạch sẽ .
Nhưng cũng không sao , chỉ cần thấy mặt ta thì bất luận chuyện gì nặng nhọc đến đâu hắn cũng đành làm hết , nàng không phải động móng tay .
Lâm Tiên Nhi thở phào khoan khoái .
Nàng thỏa mãn là phải .
Một con người đã " lún " sâu đến mức như nàng , thế mà còn có một chỗ ấm cúng để về , còn có người khổ đợi trông , cái cảm giác ấy khiến cho nàng có quyền thỏa mãn .
" Trở về trước , ta đối với hắn thật cũng có điều quá đáng ,cũng hơi ác một chút , cái đó cũng không hoàn toàn do lỗi nơi mình nhưng không sao , sau này mình sẽ nới nới hắn mọt chút cũng dư để bù lại "
" Đàn ông thì cũng chẳng khác chi con nít , muốn cho họ nghe lời đâu có khó , chỉ cần nhét vào miệng họ tí ti đường là mọi chuyện dầu dữ đến mức nào cũng sẽ em ru "
" Cho hắn một chút ngọt là xong "
Nghĩ đến chuyện " ấy " , nàng chợt cảm thấy nóng bừng đôi má .
" Dầu gì hắn cũng không đến nỗi nào , hắn cũng dễ thwong và nhất là so với những kẻ đàn ông đã đi qua điừu mình , hắn cường tráng cũng chẳng kém ai "
Nàng chợt nghe nôn nóng .
Nàng chợt phát giác ra một chuyện lạ là hình như nàng cũng có hơi yêu hắn . Chuyện mà từ lâu nàng khopong hề hay biết .
Nàng nghĩ " Mình phải đối xử với hắn kha khá một chút , tội nghiệp con người đàn ông như thế trên đời này không nhiều lắm , có lẽ sau này không làm sao mình tìm ra được nữa ".
Càng nghĩ , nàng càng bước thật nhanh .
Vừa đi , nàng vừa thầm nhủ :" Tiểu Phi , anh hãy yên lòng , từ đây về sau tôi sẽ không làm cho anh đau lòng nữa đâu , qua khẽ là quá khứ , chúng ta hãy yên tâm làm lại từ đầu ".
" Chỉ cần anh cũng y như trước thì nhất định tôi xẽ làm vừa ý anh ngay " .
Nhưng Tiểu Phi quả có còn ý nghĩ như trước nữa chăng ?
Lâm Tiên Nhi chợt thấy hơi nghi ngại .
Nàng không chắc chắn lắm , lòng tự tin của nàng đã dao động thật rồi .
Trước đây , nàng không hề có cảm giác như thế vì trước đây Tiểu Phi đối với nàng không trọng yếu , nàng không hề quan tâm đến chuyện Tiểu Phi có thể bỏ rơi nàng .
Một con người mà đén lúc cảm thấy cần " phải được " thì lúc bấy giờ mới sợ bị " mất đi " .
Đáng thương nhất là khi càng nóng " muốn được " ấy lại chính là lúc sự " mất mát " càng hiện ra rõ rệt .
Nàng vụt đừng lại , nàng xé vạt áo , nàng lấy nước mưa vắt lau mặt lau tóc , nàng không muốn trước mặt Tiểu Phi với thân mình dơ dáy .
Nàng dùng mấy ngón tay chải tóc , nàng không muốn trước mặt Tiểu Phi với dáng sắc xác xơ .
Nàng không thể để cho hắn thấy nàng đã " lún " xuống rồi , vì nàng không thể mất hắn lúc bây giờ .
***
Gian nhà nhỏ đèn hãy còn chong sáng .
Đèn để tại bàn .
Trong nhà không phải như tưởng tượng của Lâm Tiên Nhi , không phải dơ dáy , những tử thi cũng không còn , nhà được rửa quét thật sạch , sạch đến mức tưởng như chưa hề mới có chuyện máu đổ thịt rơi .
Trên bàn lại có một nồi cháo hơi lên nghi ngút .
Tiểu Phi ngồi bên bàn húp cháo từng muỗng một .
Hắn ăn vốn không phải nhanh , hắn ăn rất chậm , đó là một thói quen , hắn quan niệm ăn là hưởng thụ , cần phải ăn chầm chậm , hưởng thụ một cách đầy đủ .
Nhưng bây giờ , bây giờ cách ăn của hắn không phải để