
đi không lẹ lắm nhưng nàng không làm như thế , nàng lại làm như hoảng hốt la lên một tiếng nho nhỏ rồi ngã luôn vào lòng người ấy .
Người ấy đưa tay đỡ lấy nàng .
Lâm Tiên Nhi gượng đứng ngay ngắn và nói qua hơi thở dồn dập :
- ở đây tối quá .
Nàng đứng cách người ấy chỉ một khoảng ngắn , nàng tin chắc người ấy nghe được hơi thở của nàng , ngàn tin chắc hơi thở của nàng sẽ làm cho đàn ông động lòng .
Người ấy không biết có " động lòng " theo ý nghĩ của nàng hay không thì không rõ , chỉ nghe hắn nói chầm chậm :
- Có phải cô đã dùng cách này để làm cho Kinh Vô Mạng không giết được cô phải không ?
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Người bào hắn giết tôi là ông phải không ? Ông là Thượng Quan Bang Chủ ?
Thượng Quan Kim Hồng gật đầu :
- Đúng , ta có thể cho cô biết , cái phương pháp yêu mị của cô đối với ta vô dụng .
Giọng nói của Thượng Quan Kim Hồng không có vẻ tàn khốc , không có vẻ âm hiểm , khi bình thường điềm đạm nhưng đặc biệt là không hề phát lộ thứ cảm tình , bất cứ lời nói nào hắn cũng nói như đọc kinh .
Lâm Tiên Nhi sửa giọng :
- Thế thì tôi phải dùng phương pháp nào mới có thể động lòng Bang Chủ ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Cô có bao nhiêu phương pháp hãy dùng hết thử xem ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi biết Bang Chủ không phải hạng người dễ dàng dao động bởi đàn bà nhưng tại làm sao Bang Chủ lại bảo Kinh Vô Mạng giết tôi ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Người mà lúc nào cũng có thể giết người thì không thể để cho mình có tình cảm , muốn rèn luyện một con người không tình như thế không phải dễ dàng , ta không thể ngồi nhìn cái tính tốt ấy của Kinh Vô Mạng bị hủy diệt bởi cô .
Lâm Tiên Nhi cười :
- Nhưng nếu Bang Chủ để cho hắn giết tôi thì Bang Chủ tồn thất càng nhiều hơn nữa .
Thượng Quan Kim Hồng cau mặt :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi hữu dụng hơn Kinh Vô Mạng rất nhiều .
Thượng Quan Kim Hồng lại gặng :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Kinh Vô Mạng chỉ biết giết người , tôi cũng biết giết người , hắn giết người phải dùng kiếm , phải máu chảy như vậy là hạ đẳng , còn tôi , tôi giết người chẳng những không thấy máu mà cũng không cần dùng đao kiếm .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nhưng hắn giết người nhanh hơn cô nhiều ?
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Nhanh cố nhiên là hay rồi nhưng chậm cũng có cái hay của chậm , Bang Chủ có nhận như thế hay không ?
Trầm ngâm một chút , Thượng Quan Kim Hồng hỏi lại :
- Ngoài chuyện giết người ra , cô còn có cái gì hay nữa không ?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Tôi có tiền rất nhiều , nhiều đến mức không đếm nổi , nhiều đến mức người thấy phải phát điên .
Thượng Quan Kim Hồng gật gật đầu :
- Cái đó quả là hay lắm .
Giọng nói của hắn hình như có pha tiếng cười , bởi vì hắn rất hiểu chỗ lợi ích của đồng tiền , hiểu rõ cái vạn năng của nó .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi lại là người thông minh , có thể giúp Bang Chủ trong nhiều chuyện .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Đúng , cô là một người thông minh , người ngu thì không bao giờ có tiền .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Ngoài ra tôi còn cái hay khác nữa .
Giọng nói của nàng vùng thấp xuống và pha mùi khêu gợi :
- Chỉ cần là đàn ông thì Bang Chủ sẽ thấy ngay cái tôi nói không ngoa , chỉ cần Bang Chủ bằng lòng thì cái hay ấy của tôi sẽ thuộc về Bang Chủ .
Trầm ngâm một lúc thật lâu , Thượng Quan Kim Hồng đổi giọng :
- Ta ... ta là đàn ông ...
***
Trong rừng sương xuống khá nhiều .
Sương đẫm ướt cả thân áo của Kinh Vô Mạng .
Hắn đứng yên một chỗ như trời trồng , toàn thân hắn một chút gì may động y như một hình cây .
Ngay cả những tiếng động trong rừng không biết hắn có để ý hay không ?
***
Trong rừng sương thật dày , không thể nhìn thấy gì cả .
Nhưng vẫn nghe tiếng động , đó là tiếng rên tiếng thở .
Chợt có tiếng cười của Lâm Tiên Nhi , thứ giọng cười thoả mãn và dứt quãng :
- Anh ... anh quả là một ... đàn ông , mà đàn ông như anh thì trên đời này ít có lắm ... anh ... anh ... thật không ngờ ... anh ...
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Vì cô là một người đàn bà như thế thì phải có một người đàn ông cân xứng chứ .
Hắn cố giữ cho giọng nói điều hòa nhưng nếu nghe kỹ vẫn không dấu được phần hổn hển .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng ... nhưng trời sắp về sáng rồi ... khoan khoan ... sáng rồi , tôi phải về ...
Im lặng thêm chút nữa và tiếp theo là mấy tiếng thở phào .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi nhỏ :
- Về chi vậy ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Có người chờ ?
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
-Ai ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tiểu Phi , anh biết Tiểu Phi chứ ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tôi lạ là tại sao cô còn chưa giết hắn , đúng là cô giết người chậm quá .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi không thể giết hắn mà cũng có thể nói là không dám .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao vậy ?
Lâm Tiên Nhi nói ;
- Bởi vì nếu tôi giết hắn thì Lý Tầm Hoan sẽ nhất định giết tôi .
Thượng Quan Kim Hồng nín lặng .
Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi thật dài , giọng nàng ảo não :
- Tôi cũng biết anh chưa giết được Lý Tầm Hoan , nếu không thì làm sao anh lại sai Kinh Vô Mạng đến giết tôi , anh định đưa Kinh Vô Mạng đối phó với Lý Tầm Hoan và vì thế nên an