Old school Easter eggs.
Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328514

Bình chọn: 8.00/10/851 lượt.

i để đón tiếp Kinh Vô Mạng .

Miệng của Lâm Tiên Nhi vẫn hé nụ cười nhưng trong ánh mắt của nàng bắt đầu thu nhỏ lại .

Nàng đã thấy , cảm thấy tình hình bất ổn .

Những kẻ đàn ông đã qua trong đời nàng , nếu nhìn nàng , mắt họ sẽ y như con mắt mèo đói nhìn thấy thịt nhưng Kinh Vô Mạng thì lại không chịu nhìn nàng , hắn làm như trong người nàng có độc .

Eo , lưng và mông của Lâm Tiên Nhi bắt đầu cử động làm cho bốn con mắt của gã phu kiệu thiếu điều muốn lọt tròng .

Họ bị ánh mắt của Lâm Tiên Nhi làm cho đờ đẫn , làm cho họ không nhìn thấy ánh thép loáng lên .

Mãi đến khi họ vừa thấy chớp thì họ cũng đã rú lên hai tiếng ngắn .

Hai vòi máu phụt qua .

Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng lại tra nhanh vào vỏ .

Nhưng hai con mắt cá chết của hắn vẫn nhìn về phía khoảng trống không .

Khoảng trống trước mắt hăn là khoảng trống mịt mờ y như hai mắt hắn .

Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ thở ra :

- Tại làm sao anh lại chẳng ngó tôi ? Có phải anh sợ nhìn rồi không thể giết tôi chăng ?

Đôi mắt của Kinh Vô Mạng hơi giật giật , thật lâu hắn nói :

- Cô biết tôi đến đây để giết cô phải không ?

Hắn cố rít lên nhưng giọng hắn vẫn không giấu được cái " làm ra vẻ " ấy .

Lâm Tiên Nhi chầm chậm gật đầu :

- Tôi biết , một con người bất luận tàn khốc đến đâu , bất luận vô tình đến thế nào nhưng khi sắp giết người tình mình yêu thì thần sắc không làm sao tự nhiên được nữa .

Nàng cười bằng một giọng thê lương và nói tiếp :

- Tôi biết và tôi chỉ muốn hỏi anh một câu , tôi cũng là người sắp chết , chắc anh không nỡ trả lời .

Làm thinh một lúc thật lâu , Kinh Vô Mạng lên tiếng :

- Hỏi đi , đối với những người sắp chết , ta không khi nào nói dối .

Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi từng tiếng một :

- Tôi chỉ hỏi anh , vậy chứ ai bảo anh phải giết tôi ? Và tại làm sao ?

Kinh Vô Mạng nắm chặt bàn tay rít giọng :

- Không ai bảo cả mà cũng không có lý do .

Lâm Tiên Nhi mím miệng :

- Nhất định có người khác chen vào . Người muốn giết tôi nhất định không phải là anh .

Nàng cười , nghe đứt ruột :

- Tôi biết anh yêu tôi , nhất định anh không nỡ giết tôi .

Tiếng " yêu " phát ra từ cửa miệng của người khác , có thể tầm thường như khi xuất phát từ cửa miệng của Lâm Tiên Nhi , nó lại trở thành âm nhạc .

Nhất định trên dời này không có ai có được giọng nói, cách nói như nàng .

Kinh Vô Mạng càng nắm hai bàn tay lại thật chặt , ai đứng gần có thể nghe những đốt xương răng rắc .

Nhưng gương mặt hắn vẫn cứ trơ trơ :

- Cô quả thật có biết ? Cô có nắm chắc như thế không ?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Tôi biết chắc rằng nếu anh không yêu tôi thì anh không giết những con người khi nãy .

Kinh Vô Mạng không ngắt lời nàng , hắn lại như muốn nghe nàng nói tiếp .

Lâm Tiên Nhi nói tiếp :

- Anh giết họ chỉ vì anh ghen .

Kinh Vô Mạng gặng lại :

- Vì ghen ?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Chỉ cần ai đụng vào con người của tôi , chỉ cần ai nhìn vào mặt tôi , chỉ cần ai nhìn vào vóc thân tôi thì anh cần lấy mạng của người đó . Như thế là ghen , nếu không yêu tôi thì tại sao anh lại ghen ?

Da mặt của Kinh Vô Mạng trắng nhợt , giọng nói của hắn cũng bắt đầu thay đổi :

- Tôi chỉ biết rằng tôi muốn giết cô , tôi cần giết người nào thì người đó không mong gì sống được .

Lâm Tiên Nhi hỏi một hơi :

- Thực anh muốn giết tôi à ? Thế tại sao anh lại không nhìn vào mặt tôi ? Anh dám hay không dám ?

Bàn tay của Kinh Vô Mạng nắm chặt vào chuối kiếm , mồ hôi trên mặt hắn nhỏ xuống ròng ròng .

Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn , nàng nói thật chậm :

- Nếu anh không dám nhìn vào mặt tôi thì cho dầu anh có giết tôi rồi thì anh cũng sẽ hối hận .

Nàng đưa bàn tay ra dò dẫm .

Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên .

Cuối cùng Lâm Tiên Nhi nắm lấy bàn tay hắn , kế tiếp thân người nàng ngã vào lòng hắn , bàn tay nàng lần bò len ngực hắn , giọng nàng thật dịu :

- Nếu anh không thể tự chủ thì anh đưa tôi đến gặp hắn đi .

Hơi thở của Kinh Vô Mạng bắt đầu dồn dập :

- Cô ... cô muốn gặp ai ?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Gặp người bảo anh đến giết tôi , tôi nhất định làm hắn thay đổi ý kiến .

Mặt nàng áp vào má hắn , miệng nàng cắn nhẹ vào màng tai hắn , nàng nói qua hơi thở :

- Anh hãy yên lòng , tôi sẽ không bao giờ làm anh hối hận về sau .

***

Kinh Vô Mạng vẫn không nhìn nàng , hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn vào khu rừng u ám .

Lâm Tiên Nhi chớp mắt :

- Hắn ở trong ấy phải không ?

Kinh Vô Mạng không trả lời , hắn không cần phải trả lời .

Lâm Tiên Nhi thỏ thẻ bên tai hắn :

- Được rồi , tôi sẽ vào gặp hắn , nếu hắn nhất định không buông tha tôi thì anh giết tôi cũng không muộn .

Chờ cho nàng xoay mình , Kinh Vô Mạng mới nhìn vào phía sau thân thể nàng , con mắt cá chết của hắn bây giờ linh động , bây giờ mới thấy lộ đôi mắt của con người .

***

Ven rừng tối âm âm không lấy một đốm sáng nào .

Tuy Lâm Tiên Nhi đi không lẹ nhưng nàng thiếu điều chạm vào một con người .

Con người ấy đứng sừng sững như một hòn núi , núi băng .

Thật thì vóc thân hắn cũng không cao lớn lắm nhưng oai thế của hắn làm cho người nhìn vào cảm thấy to lớn lạ lùng .

Lâm Tiên Nhi rất có thể tránh né vì nàng