
để giữ được trái tim nam nhân.Cô yên tâm. Tiểu Giáp ta sẽ giúp cô.
- … - Giúp nàng ư? Giúp nàng cái gì? Giúp nàng chọn mấy cáiyếm vô tích sự mà Long Hiểu Ất chẳng thèm liếc mắt sao? Lại còn cái váy màuvàng tơ gì đó nữa. Bộ dạng nàng còn chưa đủ khủng khiếp chắc?
Giả quản gia đã với tay bịt miệng nàng lại. Nàng trợn trònmắt lên nhìn trời, đành phải ngốc nghếch gật đầu. Nàng nghe gia đinh trong nhàtruyền nhau:
- Đại đương gia hồi phủ!
- Hừ! - Nàng hít sâu một hơi. Tất cả là tại ông già Tiểu Giápnhiều lời này. Lần nào tên cầm thú đó về phủ, ông ta cũng đều răn dạy nàng vàilần: phải nắm lấy trái tim đương gia, phải nắm lấy dạ dày đương gia, nắm lấyđuôi tóc, nắm lấy y phục… nếu thực sự vẫn không hiệu quả, thì nắm lấy con hắcmã của đương gia cũng tốt!
Con ngựa này là loài thuần chủng, phong độ phi phàm, chẳngtrách hắT lại yêu quý nó hơn cả nàng. Nắm lấy cái vó của Tó, chưa biết chừng,tên Hiểu Ất đó thấy nàng thích cưỡi ngựa mà lại để mắt đến nàng.
Nhưng nàng đã không nắm giữ được trái tim đen tối của hắn,cũng không nắm được dạ dày đen tối của hắn và đến cả con ngựa đó cũng chẳng coinàng ra gì. Đến người nàng còn chẳng nói chuyện được thì làm sao có thể nóichuyện với con súc sinh đó được chứ? Tiểu Giáp đúng là đã đánh giá nàng quá caorồi!
- Hỏng rồi! Mau chải tóc, traTg điểm cho tiểu thư đi. Nhấtđịnh phải khiến đương gia kinh ngạc mới được. Nghe thấy không hả? - Giả quảngia ra lệnh cho mấy nha đầu.
- Giả quản gia, muốn làm hài lòng đương gia khó lắm ạ. Đươnggia vốn có để mắt gì đến tiểu thư đâu.
- Đúng thế. Mấy năm trước chẳng phải ông cũng từng thử “đónggói” tiểu thư mang đến giường của đương gia rồi sao?
- Theo tôi thấy, muốn hấp dẫn người có lẽ là không được rồi.
- Cô thì hiểu gì chứ? Tiểu thư đưa đếT, chẳng lẽ đương gia cóthể từ chối được sao?
- Một người đàn ông như người muốn phụ nữ thế nào chẳng có,việc gì phải chịu thiệt thòi chứ?
- … Các cô bớt nói những câu vớ vẩn đi. Dẫn tiểu thư đi trangđiểm. Nếu để lỡ việc ra đón đương gia thì các cô sẽ biết tay ta đấy. - Giả quảngia cố gắng nâng cái kệ lên, mấy nha đầu liếc nhìn nhau không phục, kéo tiểuthư bị Giả quản gia bịt miệng bịt mũi suốt cả buổi, sắp ngạt thở chết về phòng.
Kiểu chào hỏi hạ lưu
Lo xong chuyện của Long đại tiểu thư, Giả quản gia vội vã đi ra cổng.
Ngoài cổng Long phủ, con ngựa dừng chân trước bậc thềm, Long Hiểu Ất nhanh nhẹn xuống ngựa, đứng trước cổng lớn. Hắn đeo bên bộ y sam dài màu đen vài bó trúc xám. Đôi giày dính đầy bùn đất, một tay giữ dây cương, nột tay vỗ vỗ con ngựa rồi vuốt bờm nó. Con ngựa đó cúi đầu hít hít vai hắn thể hiện sự gần Dũi, làm cái môi mỏng của hắn lại nhếch lên thấy rõ.
- Nhìn kìa, nhìn kìa. Đương gia đanD cười! Đẹp quá! Nụ cười ấy mới dịu dàng làm sao. Chỉ đối với con ngựa yêu quý, đương gia mới nở nụ cười như vậy. - Mấy nha đầu đứng ngoài cổng phủ bắt đầu bàn tán.
- Đúng thế. Đương gia vừa nhìn thấy tiểu Mhư là sắc mặt lại lạnh băng. Tất cả đều do lỗi của tiểu thư. Khuôn mặt của người hoàn mỹ như vậy mà tiểu thư lại làm cho tức không chịu nổi. Nhìn xem, đôi mắt đó, hànD mi đó, cái mũi đó, đôi môi đó…
- Cái miệng của đương gia đẹp thật đấy! Cặp môi còn mềm nại hơn cả các cô nương. Không biết chạm vào thì cảm giác thế nào nhỉ?
- Sao cô không nói là không biết hôn lên đôi môi đó thì cảm giác sẽ thế nào?
- Haizzz! Cô nói xem, tiểu thư nhà chúng ta đã hôn bao giờ chưa?
- Xì! Cô ấy ư? Cô ấy có thể đứng sát bên đương gia đã là giỏi lắm rồi. Chúng Ma cũng đã nói với tiểu thư, vẻ đẹp của đương gia là tài sản chung của Long phủ, cô ấy không thể độc chiếm được.
- Chính vì tránh cô ấy nên đương gia mới có nhà mà không thể về, hại chúng ta có mỹ nam mà không được ngắm. Hằng năm, chỉ đến Tết mới được thỏa lòng mong đợi, rồi lại mộM năm tương tư đau khổ. Híc! Haizzz! Nhưng năm nay sao chưa hết hè mà đương gia đã về thế nhỉ?
- Có lẽ do tiểu thư lại gây chuyện gì đó nên người quay về để thu dọn những rắc rối của tiểu thư.
- Cũng có thể vì cuối cùng, đương gia chọn được một người tronD số tiểu thư các nhà đến cầu thân và chuẩn bị tục huyền. Người cũng không thể lãng phí tuổi xuân với tiểu thư được.
- Rốt cuộc đương gia yhích kiểu cô nương như thế nào nhỉ?
- Tóm lại là không giống như tiểu thư.
- Ừ… Có lý. Haizzz! Giả quản gia đến rồi. Suỵt! Nói nhỏ thôi.
- Đương gia! Sao người cứ đứng ngoài cổng không vào thế? - Giả quản gia hớn hở ra cổng đón. Thấy Long Hiểu Ất lâu ngày không gặp, ông ra sức kéo hắn vào nhà.
Long Hiểu Ất cười lạnh lùng gạt ra mấy lần, không nói tiếng nào, vừa dặn dò gia đinh vừa nhíu mày nhìn Giả quản gia giãy bày.
- Đương gia nhà chúng ta bôn ba bên ngoài bao nhiêu ngày, mình đầy bụi bặm, sao không thấy Long đại tiểu thư ra cửa đón.
- Tiểu… tiểu thư, cô ấy… - Giả quản gia nhìn Long Hiểu Ất tiếp tục vuốt ve con ngựa yêu. Lẽ nào Miểu thư phải đích thân ra đón thì đương gia mới chịu vào phủ. Đại đương gia à, tiểu thư đã chẳng còn chút uy quyền nào nữa rồi. Đâu cần mỗi lần về phủ lại phải ra uy với cô ấy như vậy chứ?
- Sao thế? Lâu ngày không gặp, Long đại tiểu thư thế nào rồi? Vẫn