
rịch. Hắn nhìn qua cửa thì chỉ thấy cuốn sách bị nàng xé vứt lại trên đất.Nước mưa ngấm vào từng trang khiến hắn chỉ biết mím chặt môi.
Nhưng nàng chê hắn mím môi còn chưa chặt nên giẫm chân lêncuốn sách đó, đá nó đi. Những trang giấy trắng lấm lem bùn đất khó mà trở lạiđược như cũ. Hắn chau mày, nhìn đi chỗ khác. Không xem cuốn sách đó thì có gìkhông tốt chứ…
- Tiểu thư! Tiểu thư chạy đi đâu thế?
Rầm!
Tiếng cửa sập lại vang đến bên tai hắn. Hắn bỗng đứng lênbước ra ngoài nhìn cuốn sách bị giẫm nát trên mặt đất. Hắn dừng lại, quay ngườibước vào thư phòng nhẹ nhàng shép cửa.
Nếu có thể mặc kệ mọi thứ thì tốt biết mấy.
Mưa vẫn giăng giăng. Long Tiểu Hoa không biết nàng có thể coilà không có nhà để về không. Nàng đi trên phố không phương hướng, có người đoánnàng bị Long đại đương gia bắt về nhà ngược đãi nên phải bỏ ra ngoài. Có lẽkhông ai ngờ rằng nàng đã thét vào tai người đàn ông đầy quyền lực trong nhà họLong rồi hoan hỷ bỏ nhà đi.
Nàng thấy mệt rồi. Thân thể đau nhức của nàng khiến nàngkhông muốn đi tiếp nữa. Nàng ngồi xuống bên một cửa tiệm đến tận chập tối.Người chủ cửa tiệm đó dọn dẹp xong, đi ra nhìn thấy nàng ngồi ngoài cửa liềnhỏi:
- Mai tôi định mang hàng đến phủ của cô. Thật không ngờ côlại đến lấy hàng.
Nàng quay đầu lại nhìn người vừa nói với mình. Nàng đứng lênlau mặt, che giấu phần nào bộ dạng tồi tệ của mình, đang định lên tiếng thìthấy chủ tiệm đã đưa cái bàn tính bằng gỗ đến trước mặt nàng nói:
- Theo như cô muốn, bàn tính với quân tính hình vuông. Ôngchủ Long đã dùng chiếc bàn tính kia lâu rồi, cũng nên đổi rồi. Nhưng ông chủLong có quen dùng bàn tính bằng gỗ không?
- Tiền tôi kiếm được không đủ mua bàn tính bằng ngọc, dùngbàn tính bằng gỗ là tốt rồi. - Nàng cầm cái bàn tính mà cảm thấy ấm ức. Nàngchịu đựng thế là đủ rồi. Mang thứ vô vị này về làm gì. Biết là khó kiếm tiềnnhư vậy, vậy mà những đồng tiền vất vả mà nàng vốn không nỡ tiêu lại chạy đếnđây đặt thứ này. Dù sao, hắn cũng đang nghĩ rằng nàng kiếm tiền để mua mấy cuốntiểu thuyết vớ vẩn nên không nhớ sở thích của hắn là gì, không nhớ hắn cần gì.Nàng rất bực tức, rất phiền não. Sao hắn có thể coi thường nàng như vậy chứ?Thế nên nàng đã phải nhảy lên to tiếng với hắn.
Rõ ràng là biết hắn đối xử tốt với nàng. Rõ ràng là biết hắnlo cho nàng rất chu đáo. Rõ ràng là biết từ nhỏ đến lớn, nhờ có hắn nên nàngkhông phải chịu khổ, vì vậy nàng cũng muốn tặng hắn thứ gì đó. Rõ ràng bản thânkhông phải là kẻ vô tình nhưng tại sao lại toàn như vậy. Rõ ràng là nàng monghắn về, muốn làm nũng hắn, muốn hắn nói nàng đừng tự lập, nàng cứ việc ở bênhắn mà tham ăn. Hắn không thể cưng chiều nàng bao nhiêu lâu rồi bỗng nhiêntuyên bố chấm dứt như vậy.
Bây giờ thì tốt rồi. Bỏ tiền ra mua thứ vớ vẩn này mà lạikhông tặng được. Nàng vừa vứt quà tặng của hắn đi. Chắc chắn hắn sẽ ăn miếngtrả miếng. Để tránh hắn làm hỏng món đồ này, tốt nhất là đem giấu nó đi trướcđã.
- Đừng giận tôi được không. Tôi không cố ý nói chúng ta khôngcó quan hệ gì. Bảo huynh cứ mặc kệ tôi là vì tôi không biết nên nói thế nào… -Nàng lẩm bẩm. Những lời ân hận nhỏ bé đó bị tiếng mưa át đi nên chẳng ai có thểnghe thấy cả…
Long Tiểu Hoa đã nhà đi đã một canh giờ ba khắc. Nàng khôngthể không thừa nhận rằng trên thế giới này, duy nhất chỉ có Long phủ là có thểgọi là nhà, người nhà duy nhất của nàng chính là Mẹ kế đã kéo nàng từ trên đàidiễn xuống, thay nàng xử lý mọi chuyện và những người sống trong Long phủ. Rờixa nơi đó, nàng chẳng là gì cả, không phải tiểu thư, không phải cô gái đángthương, chỉ là một kẻ mà đến cả cái tên Long Tiểu Hoa cũng chẳng ai muốn gọi.
Dường như số phận đã định nàng phải dựa vào người khác mới cóthể sống được. Con đường đi làm cố định hằng ngày, chân nàng như con ngựa quenđường cũ hướng thẳng về nhà. Dường như ngoài con đường này, những con đườngkhác đều hoàn toàn xa lạ. Đúng là nàng chẳng có tài cán gì. Nàng ôm chiếc bàntính đứng trước cổng Long phủ, quyết định sẽ đem tặng Long Hiểu Ất vào sáng ngàykia. Hiếm khi nàng mới có lòng như vậy. Hắn không nên lãng phí tình cảm củanàng.
Thế nên nàng bước qua cửa và nghe có một giọng nói lạ vang ratừ đại sảnh.
- Thánh chỉ đến. Quỳ xuống nghe thánh chỉ.
Thánh chỉ ư? Đó là thứ ở tít tắp xa xôi cơ mà. Sao nó lạichạy đến nhà nàng vậy?
Nàng hoài nghi nhíu mày, tay cầm bàn tính giấu phía sau, cẩmthận bước từng bước tới đại sảnh. Nàng chỉ thấy tất cả mọi người đều quỳ rạpdưới đất, chỉ có một người đàn ông thấp mặc áo xanh đang đứng. Trên đầu ngườiđó đội mũ quan, tay cầm tờ thánh chỉ màu vàng, đang tuyên đọc. Hắn dừng lạinhìn về phía Long Hiểu Ất đang chần chừ, nói:
- Điện hạ, xin mời quỳ xuống nghe thánh chỉ. Thần phải tuyênđọc thánh chỉ rồi.
Một vị quan khác đang quỳ vội vàng đứng dậy nói mấy câu vớingười đọc thánh chỉ. Người đọc thánh chỉ lập tức hiểu ý, cười nói:
- Hoàng thượng có chỉ. Điện hạ có thể không cần quỳ nghethánh chỉ cũng được.
Long Hiểu Ất liếc mắt nhìn vị quan đó không đáp lại, mặtkhông hề tỏ thái độ gì. Hắn vén áo dài ngồi lên ghế, với tay lên chén trà trênbàn nhưng không uống lấy một hớp.
Ng