
u chứ không muốn đem tính mạng ra đùa.
- Tôi sẽ bị giết chết mất. Tôi không muốn, không đến, không chơi nữa. -Nàng lắc đầu quầy quậy, cho hắn biết lòng yêu cuộc sống của mình. Thếlực nhà nàng yếu ớt, chỉ còn toàn người già và nữ nhi, không đấu nổi với người ta đâu.
- Ai chơi với cô? - Cung Diệu Hoàng hỉ mũi vào thái độ của nàng. Hắn giận dữ nói: - Không phải cô muốn bảo vệ tiểu vương sao?
- Tôi lấy cái gì để bảo vệ Vương gia đây? Tôi yếu đuối, trói gà khôngchặt. Không kịp chạm vào quả tú cầu thì đã bị những kẻ xấu xa dùng đaochém chết rồi. Hu hu… Thúc thúc của Vương gia chắc chắn chẳng còn chúttình nghĩa gì với tôi nữa rồi. Đến cả chiêu thức độc ác như vậy mà hắncũng nghĩ ra được.
- Cô cần tình yêu của hắn làm gì? Hứ! Có tiểu vương là được rồi. Chỉ cầncô giúp tiểu vương lấy được tú cầu, có muốn bao nhiêu tình yêu, tiểuvương đều có thể dành cho cô.
- … - Nàng cần nhiều tình yêu của cháu trai để làm gì? Cho dù trở thànhngười thím được cháu trai yêu thương nhất thế gian này thì cũng chẳng có gì đáng tự hào cả.
- Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ theo tiểu vương đi học võ công.
- Hả? Bốn ngày, chỉ có bốn ngày thôi. Vương gia muốn tôi học thứ võ cônggì để đi cướp tú cầu đây? – Nàng khóc dở mếu dở, không duỗi thẳng nổingón tay của mình ra. Nàng chỉ muốn dựa vào cháu trai để tìm chồng cũcủa mình mà thôi. Tại sao ông trời lại gây khó dễ cho nàng như vậy chứ? – Vương gia có người nào võ công thật sao siêu, thật tuyệt thế thì báomấy người đó đến luyện chân khí, tiên đan, Thiên sơn tuyết liên gì đótẩm bổ cho tôi để tôi có khả năng phi thiên chỉ sau một đêm đi.
- Phi thiên chỉ sau một đêm cũng được. Nhưng cô không sợ tẩm bổ những thứ đó có thể làm cô chảy máu cam sao?
- Vậy vương gia bảo tôi phải làm thế nào? Hay là vươn gia tìm mảnh lụatrắng treo tôi trước lầu Lân Tường để tôi thè lưỡi giả chết dọa cho họsợ chết khiếp đi?
Cung Diệu Hoàng nhìn nàng vò đầu bức tai lo lắng thì bất giác hạ giọng nhưng tư thế đạp tường chặn con gái nhà lành thì vẫn không thay đổi:
- Tiểu vương cũng không kỳ vọng cô có thể học được tất cả.Tiểu vương chỉmuốn xem thái độ muốn bảo vệ tiểu vương của cô thế nào thôi? Cô lo lắnglàm gì chứ?
- Tôi có thể không lo lắng sao? Vương gia ngồi trên lầu nhìn mọi ngườitranh giành, còn tôi phải ở phía dưới bán mạng vì vương gia.
- Không phải bán mạng vì tiểu vương mà là bảo vệ tiểu vương. - Hắn khoanh tay trước ngực nhấn mạnh.
- … - Có cần phải nhấn mạnh sự khác biệt như vậy không? Nàng cảm thấy từ“Bán mạng” thể hiện sự nguy hiểm đến tính mạng của nàng hơn mà. Từ “Bảovệ” hình như hơi cao cấp so với hành động của nàng.
- Cô chỉ cần đi học thôi. Bắt đầu tập từ đứng tấn cũng được, tiểu vương đã có đối sách rồi. Ha ha!
- Vương gia có cách gì vậy? - Long Tiểu Hoa bán tín bán nghi chớp chớpmắt, chỉ vào mũi hắn: - Không phải nói “phần thưởng” không được thamgia, vi phạm sẽ bị tước quyền sao?
- Ai là phần thưởng?
- Thắng thì có thể đem đồ đi. Không phải là phần thưởng thì là gì?
- Cô phải nói tiểu vương là “đồ” của cô mới đúng. - Nhất định phải thắng, là thứ thuộc về một mình mình. Như vậy mới đủ khí phách, khí thế chứ.Xì! Phần thưởng vớ vẩn gì chứ?
- Hả? Tôi đâu dám. - Nàng liếc mắt nhìn hắn. Nàng không hiểu làm saonhững câu nói đàn bà như vậy lại có thể phát ra từ miệng của vị tiểuvương gia này chứ? Thật kỳ quái.
- Dù cô không tin vào bản thân mình thì lẽ nào cô không tin cả tiểu vương sao? - Hắn dựng lông mày đầy tự tin.
- Tôi tin tưởng Vương gia mới xui xẻo… Tôi còn chưa kịp nhìn thấy quả túcầu thì đã bị đám sát thủ giang hồ biến thái giết rồi. Hu hu… Đừng đừngđừng giết tôi. Tôi tin là được chứ gì… Vậy bây giờ tôi… - Nàng ôm đầu sợ hãi.
Cung Diệu Hoàng chỉ ra đình viện nói với nàng:
- Mau tập đứng tấn! - Hứ! Hắn không thể để mình mất mặt vì nha đầu này được.
- …
Sau đó, dưới ánh mặt trời chói chang, Long Tiểu Hoa phải cố sức tập luyệnđể cướp quả tú cầu nhân duyên của “cháu trai”. Nàng tập một mạch đến tận khi màn đêm buông xuống, liên tục than thở thế giới này thật kỳ quái,nàng phải vì nhân duyên của tiểu điệt nhà mình mà khổ luyện suốt ngàyđêm.
Cùng lúc đó, một người mặc đồ trắng xách kiếm bạc đứng trước cổng một phủ đệ sừng sững. Người đó nắm chặt thanh kiếm bạc trong tay nhìn tấm biểntrên cổng phủ đó…
Phủ Huyên vương.
Chữ “Huyên” đúng là phong hiệu của Thập cửu điện hạ và cũng là phong hiệuthừa kế của Huyên phi, mẫu phi của Thập cửu điện hạ. Người đó cất bướclên bậc thang, gót chân không hề chạm đất. Nghe có tiếng chó sủa hunghãn bên trong, hắn chau mày, đang hoài nghi thì bỗng có mấy con chó săndữ tợn từ trong cổng lao ra. Thật kỳ lạ! Ngoài đường có vài ba người qua lại nhưng những con súc sinh đó chẳng cắn ai, mà cứ bổ nhào về phíangười mặc áo trắng là hắn.
Hắn nhún chân, không vội vàng bay lên nóc nhà, nhìn mấy con chó không biếtmệt mỏi liên tục sũa ầm ĩ kia. Vì sự huyên náo đó mà Thập cửu điện hạmới từ thư phòng bước ra.
Long Hiểu Ất mặc chiếc áo màu đen có hoa văn hình trúc ngẩng đầu nhìn ngườiđang đứng trên nóc nhà mình mà không hề bất ngờ. Hắn mỉm cười:
- Họ Bạch quả nhiên kh