
ầu lúi húi tháo dâylưng mà không hay mình đang lộ ra khuôn mặt rất gian tà. Nàng hoàn toànquên mất mình muốn giữ vẻ nữ tính để hấp dẫn phu quân. “Bản chất LongTiểu Hoa” đã vô tình lộ ra, miệng nàng lẩm bẩm oán thán: - Không cởi rađược. Sao lại không cởi ra được vậy? Ồ! Không sao. Thử cách khác xem.
Nàng tự khen mình thông minh tài trí, nhưng ngón tay còn chưa làm được thì đã bị phu quân dùng tay ngăn lại.
- Hả? - Nàng chớp chớp mắt không hiểu tại sao sự tích cực của mình lạigặp sự từ chối tàn khốc như vậy. Nàng ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phuquân đang nhìn mình. Nàng lập tức ý thức được rằng “Bản chất Long TiểuHoa” lại chạy ra rồi, lập tức bĩu môi, muốn nhào vào lòng người ta: -Người ta, người ta…
- Long Tiểu Hoa! Khi ta không có nhà, muội đã tìm ai để luyện đầu lưỡithế? - Còn muốn dùng chiêu này với hắn sao? Vẻ nữ tính chết tiệt! Cútqua một bên đi!
- Xì!
- Xem ra muội lĩnh hội được nhiều thứ trong tiểu thuyết đấy. - Không chỉ xem mà còn dùng cơ thể để đối phó với hắn. To gan thật!
- Xì!
- Không biết thế nào là cách biệt nam nữ, cái vẻ dâm dục, tùy tiện tìmđàn ông như thế là kẻ nào đã dạy muội? - Hành vi không giữ đạo làm vợnhư vậy, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn cho qua. Nếu hắn bỏ qua lầnnày thì về sau không biết nàng sẽ còn đến mức nào nữa? Hắn tuyệt đốikhông thể dung túng trò chơi trái luân lý này. Hừ! Hóa ra lần trước ngồi trên đùi tên quỷ chết tiệt kia không phải là tất cả. Nàng còn dám giấuhắn? Giỏi lắm! Giỏi lắm!
- Xì! Tôi đâu có tùy tiện… - Nàng đem những tuyệt chiêu dưới đáy hòm rađể mê hoặc phu quân của mình đấy chứ. Chẳng có gì không đúng cả. Trongcuốn Điều răn nhi nữ có nói không được mê hoặc phu quân của mình sao? Điều nào, mục nào nói vậy?
- Còn dám cãi cố? - Hắn nhân lúc mình vẫn còn kiềm chế được thì trấn tĩnh lấy lại tư thế nghiêm túc của người làm cha.
- … - Thật ấm ức! Rõ ràng là hắn cũng rất thích điều đó, bây giờ lại nói nàng. Hừ hừ…
- Úp mặt vào tường xem xét lại bản thân đi.
Uỵch!
Long Tiểu Hoa bị phu quân mang hình thức mẹ kế đá xuống ghế. Hắn ngồi ngayngắn chỉnh lại y phục của mình, buộc lại dây lưng, phủi chiếc áo nhàu.Xong xuôi, hắn bê chén trà nguội lên uống một ngụm lớn nhưng mặt vẫn đỏphừng phừng.
- Hả? Úp… úp mặt vào tường xem xét lại mình ư? - Nàng xoa mông ngẩng đầulên nhìn phu quân đang cố lấy lại tư thế của mình. Tức quá đi mất. Chỉvì muốn được phu quân yêu thương mà bị phạt úp mặt vào tường tự vấn? Cócần giáng tội vô lý cho người ta như vậy không chứ? Hắn cho rằng mặc yphục chỉnh tề thì có thể cả đời làm quân tử sao?
Cầm thú đội lốt người!
Tối đó, Long Tiểu Hoa bị phạt đứng úp mặt vào tường. Đó là trên chiếcgiường cao quý của phu quân. Rõ ràng nơi đó còn mang vẻ đen tối hơn cảthái độ của nàng nhưng hắn lại có thể vận dụng nó một cách thuần khiếtnhư vậy.
Hắn đặt một tay sau đầu làm gối, nằm trên giường, cầm cuốn sách, trôngchừng kẻ đáng thương đang đau khổ quỳ úp mặt vào tường. Nàng co ngườilại, khuôn mặt u ám, mắt hướng thẳng tấm rèm mỏng trên tường, nhưng ánhmắt lại khẽ liếc về phía tấm rèm mỏng trên tường, nhưng ánh mắt lại khẽliếc về phía mỹ nam đang quản thúc mình.
- Cha…
- Không được gọi cha!
- … Ồ… Vậy… phu quân ư?
- … - Hắn im lặng, có vẻ không thích ứng. Hắn bỏ cuốn sách ra nhìn nàng.Hôm nay, hắn đã hỏi đại phu và biết vết thương trên người nàng đều không sao, chỉ là những trầy xướt ngoài da. Thằng cháu chết tiệt của hắn cònkhông biết thế nào, nên hắn không muốn để nàng ở một phòng khác. Hắn sợsáng sớm thức dậy, nàng lại biến mất. Hơn nữa, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách trị tội nàng. Họ cũng coi như là phu thê, ngủ chung giường. Thế nên hắn không cần phải suy nghĩ làm gì. Hắn nhướng mày hỏi nàng:
- Buồn ngủ chưa?
- Chưa. Nếu muốn động phòng thì tôi vẫn còn sức…
- Vậy thì muội tiếp tục úp mặt vào tường.
- Hu hu… Tôi buồn ngủ rồi…
- Ừm. Lại ngủ đi. - Hắn hé một góc chăn ra, ý bảo nàng có thể chui vào.
Nàng có thể ngủ chung giường rồi nên lập tức chui vào chăn, gối đầu lên gối, hít một hơi thật sâu thưởng thức hơi ấm của phu quân. Nàng ngoan ngoãnnằm xuống, xoay người nhìn hắn cười hài lòng:
- Ấm quá!
- Ấm thì mau ngủ đi.
- Huynh không ngủ cùng tôi sao?
- Lát nữa ta sẽ ngủ.
- Vậy tôi có thể… - Nàng giơ tay túm lên áo hắn.
- Hử? - Hắn nhìn nàng cảnh giác.
- Ôm huynh không?
- …
- Tôi sẽ giữ quy tắc, chỉ ôm eo thôi.
- … Không được xoay lung tung. - Hắn thêm một điều kiện.
Nàng lập tức giơ ba ngón tay lên thề:
- Tôi tuyệt đối không xoay người, không động đậy, không chảy nước miếng.
- … Lại đây nào.
- Hì hì hì hì!
- Không được cười gian tà. - Hắn lại thêm một điều kiện nữa.
- … - Có mỹ nam để ôm rồi, nàng không thèm so đo với hắn.
Nàng ngáp một cái, cẩn thận vươn tay, một tay nắm lấy chiếc áo trắng nhưtuyết của hắn, một tay vòng qua ôm eo hắn nhưng vẫn chưa đủ:
- Tôi có thể kề sát mặt vào không?
- … - Hắn cúi đầu nhìn nàng, thở dài một tiếng, chẳng thèm tranh cãi vớinàng. Hắn vòng tay cho nàng ép sát vào ngực mình. Nàng hài lòng nằmtrong lòng hắn. Hắn kéo chăn đắp cho nàng.
- Tôi biết tôi vẫn còn chưa đủ tư cách. - Nàng