
tựa vào hắn, nhắm mắt, thở nhè nhẹ. Có huynh ôm thật dễ chịu: - Dựa dẫm huynh, làm vướng chânhuynh, muốn được huynh cưng chiều, lười biếng, nhưng tôi sẽ cố gắnggiành lại được sự cưng chiều của huynh.
- … - Hắn sững người, nắm chặt cuốn sách trong tay, cúi đầu nhìn kẻ đang nằm trong lòng mình.
- Đợi ngày tôi giành được tình yêu của huynh, huynh… động phòng với tôi nhé…
- … - Hắn cảm thấy tim mình ấm áp. Nói xong câu đó, kẻ không biết suynghĩ đã lăn ra ngủ, chẳng hề quan tâm đến câu trả lời của hắn mà mặcđịnh rằng chắc chắn sẽ đồng ý.
- Nói xong là ngủ, cũng không biết tỉnh dậy có còn nhớ gì hay không. -Hắn hơi nhếch môi, vươn tay sang ôm nàng chặt hơn một chút. Kê cánh taydưới cổ nàng để nàng nằm được thoải mái. Dường như từ sau khi hắn bỏ đi, nàng chưa từng được ngủ ngon như vậy. Thực ra hắn không hề có khát vọng xa xỉ là nàng sẽ đến kinh thành tìm hắn. Hắn nghĩ rằng nàng sẽ sống rất vui vẻ, thoải mái trong những ngày không có hắn. Không có hắn bắt épnàng học cầm kỳ thi họa, đọc thuộc cuốn Điều răn nhi nữ, ép nànglàm tiểu nhị ở khách điếm, vứt tiểu thuyết của nàng đi, không cho nàngmơ tưởng đến bạch mã hoàng tử.. đây chẳng phải là những ngày tháng mànàng mong chờ nhất sao?
Bạch mã hoàng tử mà nàng muốn, hắn không thể cho nàng. Những ngày tháng mànàng muốn, hắn càng không thể cho nàng. Cách sống của nàng, hắn khôngthể tán thành. Thế nên bị nàng đuổi đi, vứt bỏ, không cần nữa là đángđời hắn lắm! Khi hắn đang dự định làm những việc mình muốn thì nàng lạibỗng nhiên xuất hiện nói với hắn không phải nàng không cần hắn, nói nàng biết hắn tốt, rồi còn mê hoặc hắn, tuyên bố rằng muốn giành lại tìnhyêu của hắn.
Ai đi yêu một kẻ đến cuộc sống của mình lại còn biến nó trở nên rối tungchứ? Hắn liếc nhìn ai đó đang ngủ khò khò, giơ ngón tay kéo từ trán nàng xuống sống mũi, xuống môi rồi đến cằm nàng, vén những lọn tóc xõa rasau tai. Hắn nghĩ, nha đầu này, nói xong câu nói khiến người ta khôngngủ được thì lại lăn ra ngủ ngon lành.
- Đừng nói ta không cho muội cơ hội. Ta sẽ xem muội làm thế nào để giànhlại được tình yêu của ta. Chỉ biết nói khoác thì ta sẽ bắt muội úp mặtvào tường hằng ngày đấy.
Sợi tóc trong tay hắn cù vào môi nàng khiến nó mấp máy. Hắn bất giác nhớtới cảm giác tiếp xúc mềm mại, vội thu tay về, muốn dịch xa nàng ra mộtchút để tìm lại chút lý trí nhưng bàn tay đang tìm hơi ấm của nàng dễ gì chịu bỏ cuộc. Nàng lập tức ôm lấy hắn. Bất kể hắn là ai, là phu quâncũng tốt, là cầm thú đội lốt người cũng tốt. Chân nàng gác lên hắn, xoay xoay người khiến hắn chau mày với nỗi khổ khó nói.
- Là ai nói với ta không xoay người, không động đậy?
- Ờ ờ ờ… - Tiếp tục xoay người.
- Không được chảy nước miếng.
- Ờ ờ…
- Long Tiểu Hoa! Muội không nói được câu nào đáng tin sao? - Hắn bỗngnghiêm túc muốn đổi giường. Hắn đã hết kiên nhẫn với kẻ ngủ say như chết này rồi. Nàng cứ ôm chặt lấy eo hắn, không thể cử động được, thật làchết mất thôi!
©STE.NT
Sáng sớm hôm sau, Long Tiểu Hoa đã đánh một giấc no say, vừa mở mắt ra thìđã không thấy người đàn ông của mình đâu nữa. Chiếc giường trống khônglúc này chỉ còn lại một mình nàng nằm duỗi chân duỗi tay chẳng chút nữtính. Trên gối còn có một mảng nước miếng nữa chứ. Ôi! Người đàn ông của nàng đâu rồi? Bị nàng đá xuống đất rồi sao? Hay là bị nước miếng củanàng cuốn trôi đi rồi?
Nàng đang trở mình trên giường thì nghe có tiếng gõ cửa:
Cốc cốc cốc!
- Ai đấy?
- Vương phi thức dậy rồi thì nô tỳ sẽ hầu Vương phi chải đầu rửa mặt ạ. - Tiếng đáp ở ngoài cửa.
- Không cần đâu. Ta tự làm được. - Nàng đâu đến mức không biết mặc y phục cho mình. Nhớ lại lúc tắm hôm qua, khi có người quỳ bên hầu hạ, nàngthật sự không quen chút nào. Năm sáu nha đầu quỳ dưới đất cởi đồ củanàng. Ôi! Đợi đã, còn một vấn đề nữa. Liệu lúc nàng không có ở đây, phuquân của nàng có tận hưởng sự hầu hạ như vậy không? Năm sáu nha đầu quỳdưới đất cởi đồ cho hắn, nhìn hắn cởi sạch đồ và tắm sao?
Xì! Rõ ràng là còn hư hơn cả nàng mà. Ồ! Thân là nữ chủ nhân vĩ đại của cái nhà này, nàng không thể vô sỉ được nữa, nhất định phải giữ bộ mặt và tư thế uy nghiêm. Muốn giành được tình yêu của hắn, trước tiên phải bắtđầu bằng việc làm hậu phương vĩ đại của gia đình. Không phải người tathường nói, phía sau thành công của người đàn ông luôn có thành công của người đàn bà sao? Nếu nàng không thành công thì sẽ trực tiếp ảnh hưởngđến phu quân vĩ đại của nàng.
Mặc xong bộ y phục được đặt sẵn bên cạnh, nàng mở cửa uy nghiêm bước rangoài. Mấy nha đầu đang quỳ ngoài cửa nhìn thấy nàng bước ra vội nhìnnàng hỏi:
- Vương phi muốn dùng bữa sáng chưa ạ?
- Ờ… Khụ khụ… Người đó… Người đàn ông của ta… À không… Thập cửu điện… ờ… - Sao nàng có thể gọi là “người đàn ông của ta” trước mặt người khác chứ? Cách xưng hô lúc này cần phải nghiên cứu cẩn thận. Nàng nhớ lại, saukhi thành thân, nhân vật nữ trong truyền thuyết gọi người đàn ông củamình thế nào nhỉ? Ồ! Là thế này: - Lão gia đâu rồi?
- Lão… lão gia ạ? - Mấy nha đầu ngây người, họ hoàn toàn không hiểu từ“Lão gia” mà nữ chủ nhân mới này nói là ai. Một nha đầu nhanh nhẹn tro