
- Khụ khụ! Sao khôngcó ai cho vật nuôi của lão gia ăn, để chúng sủa lung tung như thế làmsao được?
- Thưa nữ chủ nhân, lão gia có dặn, những con chó săn này mỗi bữa chỉ cho ăn lưng lửng, còn lại để dùng việc khác.
- Dùng việc khác ư? Dùng việc gì vậy?
Ngô quản gia cười, giơ tay chỉ Bạch công tử, người đang đứng trên con tìhưu thánh thú mà Thánh thượng ban cho, mở quạt giấy phe phẩy tao nhã:
- Vì lão gia ghét người mặc áo trắng. Vị công tử đó đã phạm vào điều đại kỵ của lão gia.
Bạch Phong Ninh toàn thân mặc đồ trắng không dính chút bụi bẩn nên đươngnhiên là gây sự chú ý của những con súc sinh đó rồi. Không hổ là nhữngcon mãnh thú mà Long Hiểu Ất nuôi dạy. Chúng còn to gan hơn cả hắn. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ đứng trên tảng đá của lão Hoàng đế còn chúng lạidám nhe nanh cào xé. Hắn gập quạt giấy lại, không thèm để ý đến nhữngcon mãnh thú đó nữa mà quay sang nhìn nữ chủ nhân mới của phủ Huyênvương đang ngây người đứng đó, chắp quạt cung kính nói:
- Đại tẩu, hôm qua chia tay, không biết Long huynh có trong cơn giận dữmà lấy đi thứ gì đó của đại tẩu không? - Hắn nhìn nàng, cuối cùng môihắn thốt lên hai từ: - Trong trắng.
- Xì!
- Xem ra đại tẩu vẫn mạnh khỏe, không hề bị thương tích gì. Thân là thiếu phụ nhưng không hề giảm bớt phong thái thiếu nữ. Bạch mỗ rất mừng. Liệu đại tẩu có thể nhốt mấy con chó săn đói khát này lại để Bạch mỗ vào nhà nói chuyện không?
Bạch Phong Ninh được mời vào đại sảnh của phủ Huyên vương. Mấy con chó săncó thù hằn sâu nặng với người mặt đồ trắng bị gia đinh xích vào cây lớnngoài cổng phủ và được cho ăn chỉ vì nữ chủ nhân nói rằng cấm ngược đãithú nuôi.
Nha đầu hầu hạ vừa đặt khay trà xuống thì đã bị nữ chủ nhân đuổi ra ngoài,mặt đầy vẻ gian xảo, nói nhỏ với Ngô quản gia đứng bên cạnh:
- Ngô quản gia, nếu nữ chủ nhân làm việc gì xấu sau lưng lão gia, là kẻ dưới nên đứng về phía nào?
- … - Thúc tẩu cùng chung một phòng là điều đại kỵ, nhưng đó cũng khôngphải là chuyện để kẻ dưới bọn họ huyên thuyên. Ngô quản gia thở dài: -Tạm thời… không nhìn, không nghe những điều vô lễ.
- Có thể coi như không thấy điều vô lễ sao? Ông nhìn bóng đen phía saucánh cửa đi. - Tiểu nha đầu giơ tay chỉ cái bóng in trên cánh cửa. Đó rõ ràng là bóng Bạch công tử ỷ vào sự cao lớn của mình mà chống tay lêncửa, giam giữ nữ chủ nhân trong lòng. Cô cảm thấy cử chỉ này vô cùngphong độ nhưng lão gia nhà cô chắc chắn sẽ thấy không dễ chịu chút nào.Có lẽ còn dắt mấy con chó săn lao vào phòng, đóng cửa lại và thả chúngra ấy chứ.
Bạch Phong Ninh đúng là gặp chuyện khó xử với nữ chủ nhân của phủ Huyênvương. Bởi vì đại tẩu của hắn muốn tuyên bố với hắn một chuyện rất quantrọng.
- Long Nhi, muội nói muội muốn làm một hiền thê là ý gì?
Long Tiểu Hoa tựa vào cánh cửa, giơ hai tay hình chữ “X”, tuyên bố với tiểu thúc của mình:
- Chính vì ý nghĩa của hai chữ “Hiền thê” này, tôi đã quyết định sẽ làmmột nữ chủ nhân thật sự, hầu hạ phu quân, lo chuyện bếp núc, không kiêungạo, không làm vướng chân, không ỷ lại. Chúng ta dẹp bỏ chuyện bạch mãhoàng tử, và huynh không được gây khó dễ cho tôi. Tất cả là tại cuốntiểu thuyết của huynh đã hại tôi thê thảm tối qua đấy. - Tuy kết thúcrất ngọt ngào nhưng đó là dựa vào sự thông minh tài trí của nàng mới đối phó lại được với phu quân. Phù! Hắn mà còn gây chuyện một hai lần nữathì chưa biết chừng phu quân sẽ nổi giận mà bắt nàng ăn cả cuốn sách ấychứ.
Bạch Phong Ninh nhướng mày nói:
- Ồ! Ý của muội là muốn ta giương mắt nhìn muội từ một cành hạnh đỏ vượttường đáng yêu biến thành một người vợ hiền chẳng có chút thú vị gì sao?
- Là rất đáng yêu! Người vợ hiền có thể giành lại tình yêu của phu quân.
- Được thôi. - Hắn cười: - Ta có thể giúp muội.
- Xì! Huynh nói huynh muốn giúp tôi? - Nàng hoang mang nhìn Bạch PhongNinh tâm tư khó đoán trước mặt. Chẳng lẽ là nàng đã nghĩ ngợi quá nhiều. Trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ có tư tình nam nữ mà thôi: - Huynh lạicó âm mưu gì vậy?
- Long Nhi, sao muội có thể nói lời mà không giữ lời vậy chứ? Muội nói,nếu ta giúp muội giành tú cầu thì sẽ không nghi ngờ ta. Sao muội lại thế rồi?
- … - Nàng không muốn nghi ngờ hắn nhưng…
- Long Nhi, muội biết thế nào là người vợ hiền không? - Bạch Phong Ninhgiơ tay gõ vào cái đầu đang suy nghĩ của nàng, để nàng nhìn lại mình rồi thì thầm bên tai nàng: - Điều thứ nhất của người vợ hiền là một lòngđến cùng, không được tơ tưởng đến người khác, không được tim đập thìnhthịch, đỏ mặt với người nào khác ngoài phu quân của mình. Muội có đủ tưcách không?
- …
- Long Nhi, muội đỏ mặt rồi.
- … - Ai bảo hắn thì thầm bên tai nàng chứ?
- Điều thứ hai của người vợ hiền là ngoài phu quân ra, không được ở cùngphòng với bất kỳ nam nhân nào khác, hơn nữ nếu bị kẻ đó ôm vào lòng, thì để giữ gìn sự trong trắng còn phải cắn lưỡi tự vẫn, Long Nhi, phải cắnvào đầu lưỡi rất đau đấy. Muội có dám thử không?
- … - Đặt đầu lưỡi ở giữa hai hàm răng… Ôi ôi, không được. Cắn đứt rồi thì lấy gì mà hôn phu quân chứ?
- Muội muốn làm người vợ hiền ư? Tốt thôi. Nếu muội có thể chịu đựng được thử thách của ta, vượt qua được thì ta s