
lại, giơ tay chống cằm, nét mặt suy tư rồibỗng phá lên cười: - Bạch mỗ đang chờ đợi. Nhưng nếu hắn có thể tự làmnên việc lớn, thì hẳn là chức phận của Bạch mỗ không đủ. Hầu hạ khôngnổi hai vị, Bạch mỗ đành phải bỏ qua tiền đồ mà rút lui thôi.
- Ý ngươi là gì? - Cung Diệu Hoàng hoài nghi hỏi lại.
- Có người không thích hợp với nơi này. Dù sao cũng phải có kẻ kéo cô ấyđi. - Bạch Phong Ninh cười khẩy, cúi đầu nghịch chiếc cúc áo bạch ngọctrong tay nói: - Bạch mỗ cảm thấy chân mình khá nhanh. Chuyện bỏ chạynhất định chẳng thua ai.
- Chạy có nhanh hơn nữa cũng không bằng cưỡi ngựa. Ngươi đừng quá tự đềcao chính mình. - Cung Diệu Hoàng liếc mắt nhìn chiếc áo bạch ngọc kia,lạnh giọng nói.
- Cũng phải. Cung đại thiếu gia có con Tuyết Câu, bảo vật trong nghìn con ngựa, Bạch mỗ cũng có chút sợ hãi nhưng… Hình như tam bá bá của ngườicũng mời người tới dự tiệc phải không? Người nên kính hoàng thẩm củamình một chén trà.
- …
Người đàn ông thích nhất là người vợ có phép tắc. Kế của Bạch Phong Ninh rấtcó tác dụng khiến Long Tiểu Hoa thật sự bái phục. Hóa ra đúng là có thểtin lời tiểu thúc này. Sau khi được ăn no, đàn ông thật dễ nói chuyện.Nàng chưa hề biết rằng bát mỳ suông của mình lại có thể khiến cho phuquân trở nên ngoan ngoãn nghe lời, nhẹ nhàng dễ bảo như vậy. Ngoài điềucuối cùng là mời “sư phụ” của nàng đến nhà bị hắn phản đối ra, nàng thấy hắn hoàn toàn nghe theo nàng sau khi đẩy bát mỳ suông đó ra.
Giành tình yêu của nam nhân vốn rất khó. Làm sao nàng biết được người tathích gì, yêu gì, khó chịu điều gì? Không cho nàng mời thầy đến dạy thìlàm sao nàng giành được tình yêu của phu quân đây. Chẳng lẽ sẽ lại kếtthúc như lần động phòng lần thứ hai của nàng sao?
Chắc chắn là vì nàng vẫn chưa cho hắn ăn no thật sự nên hắn mới phản đối như vậy. Nàng phải tiếp tục vào bếp cho hắn ăn no hơn mới được.
Nàng đang ở trong bếp học nấu canh thì cuối cùng đã hiểu được một câu màTiểu Đinh nói trước đây. Nam nhân giống như một nồi canh, phải điềuchỉnh được lửa thì canh mới ngon, mùi vị mới dậy lên và mới có thểthưởng thức được. Nghĩ lại, trước đây nàng hôn quá nhanh nên người đànông này không thích ứng được. Bây giờ cần phải điều chỉnh lại.
- Nữ nữ nữ nữ chủ nhân! - Một tiểu nha đầu lật đật chạy vào bếp, vịn vào cửa bắt đầu thở hổn hển.
- Ồ! Có chuyện gì ư? Chuyện lớn hay chuyện nhỏ vậy? - Long Tiểu Hoa vứtthanh củi vào bếp lao ra cửa, lau mồ hôi giúp nha đầu nội gián mà nàngđã khổ công dạy dỗ.
- Thưa thưa thưa nữ chủ nhân, chuyện lớn, chuyện lớn, chuyện chuyện rất lớn ạ. Nữ chủ nhân… là tiểu thúc của nữ chủ nhân đến ạ.
- Hả? Sao huynh ấy đến nhanh thế? Lão gia vẫn chưa đồng ý cho huynh ấy vào cửa mà.
- Đúng vậy! Lão gia đang dắt mấy con chó lớn đó ra đón khách.
- Hả?
Lão gia nhà nàng dắt mấy con chó săn ra đón khách ư? Ôi!... Một hình tượng cường quyền ác bá!
Dưới ánh trăng mờ, cổng phủ Huyên vương bị bao trùm bởi bóng đêm. Hai vịcông tử tao nhã nhìn nhau không lấy gì làm hữu hảo. Vị mặc áo trắng ngồi trên đầu con thánh thú tì hưu, vắt chéo chân, tay chống cằm.
Vị mặc áo đen tựa vào cổng lớn của phủ Huyên vương, cúi đầu nhìn ba conchó lớn đang quỳ bên cạnh mình. Hắn giơ chân đạp lên khung cửa đối mặtvới kẻ kia, không hề để ý đến hình tượng ác bá của mình.
- Long huynh dùng cách này để tiếp đãi Bạch mỗ ư? - Bạch Phong Ninh lêntiếng trước. Hắn liếc mắt nhìn, rõ ràng những con cầm thú kia đã được nữ chủ nhân của chúng cho ăn no, nên không còn đói khá bổ nhào về phía hắn như hôm qua nữa. Quả nhiên là có tốt hơn.
- Bạch thiếu chủ có chỗ ăn chỗ ở tại phủ Diệu vương, việc gì phải chạyđến nhà ta mà chịu khổ? - Long Hiểu Ất vuốt ve con chó đang phủ phục bên cạnh. Hôm qua, hắn không nên ngốc nghếch nhảy vào cạm bẫy bát mỳ suôngcủa kẻ đó. Chỉ cần thứ đó xuất hiện thì chắc chắn sẽ không phải làchuyện tốt.
- Phủ Diệu vương có chỗ ăn chỗ ở tốt đến mấy cũng không bằng phủ đệ củaLong huynh. Thế nên Bạch mỗ rất muốn đến đây ở vài ngày. Ý Long huynhthế nào? Không được sao?
- Đúng vậy. Không được. Lão gia ta ghét nhất là kẻ mặc áo trắng đi đi lại lại trong nhà mình.
- Ồ! Long lão gia có ý kiến với bộ đồ này ư? Tốt nhất là Bạch mỗ nên cởira đi đi lại lại trước mặt đại tẩu sao? - Quy tắc này rất thú vị, có thể suy nghĩ thử xem.
- … - Long Hiểu Ất nhìn Bạch Phong Ninh nhướng mày khó hiểu. Hắn giữ dâyxích con chó, nói với Ngô quản gia đứng phía sau: - Ngô quản gia, khôngcho mấy con súc sinh này ăn trong ba ngày liền.
- Vâng thưa lão gia.
Bạch Phong Ninh phì cười. Hắn nhẹ nhàng nhảy từ trên đầu con tì hưu xuống, sải bước đi đến trước mặt Long Hiểu Ất:
- Đùa thế là đủ rồi. Chúng ta nên bàn bạc chuyện chính thôi.
Long Hiểu Ất nhíu mày.
- Trừ phi lão gia huynh được cho ăn no quá nên quên mất mình cần làm gì?
- … - Hắn hạ chân xuống, nét mặt đanh lại, giơ tay ra hiệu cho Ngô quản gia lui đi rồi mới nghe Bạch Phong Ninh lên tiếng.
- Huynh đã trả thù xong chuyện của Hữu tướng. Đừng để ý đến chuyện đó nữa.
- Đây cũng gọi là trả thù sao? - Hắn cười: - Trừ khi huynh cũng cho rằng lão ta là vị quan tốt, thanh liêm như người khác.