Duck hunt
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 3210512

Bình chọn: 8.00/10/1051 lượt.

óng. Hắn hít thở thật sâu.

Nàng bỗng nhận thấy vẻ khó xử đó. Nhất thời đùa nghịch, nàng ngồi phịch vào lòng hắn, ấn hắn xuống:

- Mặc kệ lão gia. Bây giờ nữ chủ nhân quyết định động phòng.

Hắn bị lời nói hạ lưu của nàng làm cho phì cười.

- Huynh biết cười rồi sao? Trông huynh đắn đo cả buổi tối, không biết làhuynh đang nghĩ ngợi điều gì nên tôi mới chọc huynh cười, cũng coi nhưlà giành được tình yêu của huynh. Huynh nhớ cộng điểm cho tôi nhé.

Hắn nghe tiếng cười của mình mà bỗng thấy chua xót trong tim. Bàn tay hắngiữ lấy gáy nàng, ép nàng lên người mình. Hắn nhìn khuôn mặt nàng và chỉ cảm thấy không có gì khác so với lần đầu tiên họ gặp nhau. Dường nhưnàng mãi mãi không thể lớn lên được, mãi mãi nhỏ bé hơn hắn, cần dựa dẫm vào hắn, xa hắn thì sẽ không sống nổi. Hắn biết sẽ có ngày mình phảigiao nàng vào tay kẻ khác nhưng vẫn cảm thấy không nỡ. Tóm lại hắn luôncảm thấy lúc đau khổ lúc lại ngọt ngào.

Hắn ôm nàng chặt hơn một chút, bắt chước câu nói của nàng:

- Mở miệng ra nào.

- Hả? - Nàng bỗng đỏ mặt vì câu nói đùa ấy. Thấy lão gia nằm trên giườngrất hài lòng nhìn vẻ khó xử của mình, nàng hơi hé môi một chút thì bịđầu lưỡi của hắn tấn công. Dường như hắn muốn nuốt trọn cả nàng vậy. Bịđầu lưỡi của hắn làm cho ngứa ngáy, nàng chỉ có thể phát ra những tiếngưm ưm, eo nàng bị ôm chặt, đầu nàng bị giữ chặt. Hắn gặm nhấm nàng mộtcách mãnh liệt nhưng vẫn không quên phủ chiếc chăn lên người nàng. Trong hoàn cảnh đó, nàng bỗng sợ hắn sẽ biến mất.

Đùa kiểu gì thế? Nàng bò bao nhiêu lâu mới bò đến bên hắn được, có chết cũng không bò nữa. Ôm lấy thôi!

Sáng sớm hôm sau, chim hót líu lo.

Long Tiểu Hoa bị cù cho tỉnh giấc. Dường như hôm qua nàng đã bị “cho ăn quáno”, hành động quá sôi sục. Nàng hoàn toàn quên mất sáng sớm lão gia nhà mình còn phải lên triều. Hắn cẩn thận rút tay ra khỏi eo nàng, vuốt mái tóc rối bời của nàng. Nàng nằm bò trên gối ngoái đầu liếc nhìn hắn.

Hắn đang ngáp. Bộ đồ ngủ hở phanh ngực, dây lưng lỏng lẻo vắt qua eo. Hắngiơ tay bóp bóp cánh tay tê mỏi, sau đó cào cào mái tóc rối giống nhưtrẻ con. Hắn nhếch môi vẻ không hài lòng, như thể không muốn thức dậyvậy.

- Lão gia muốn ngủ nữa ư? - Sáng sớm ngày ra đã thể hiện sức mê hoặc cho ai xem chứ?

- Kẻ mắc tội không được lên tiếng. Nàng ngủ tiếp đi. - Hôn đi hôn lại đến tận canh ba nửa đêm. Cuối cùng nàng ngủ ngon lành, hắn chỉ biết ảo nãođắp chăn cho nàng, lão gia hắn đang bị rút ngắn tuổi thọ mà nàng còn dám hả hê.

- Nữ chủ nhân vốn định làm đồ ăn sáng cho lão gia đấy ạ.

- Lại là mỳ suông ư? Đủ rồi. Tha cho lão gia ta đi.

Hắn nói xong thì vén chăn ra nhưng không để cho gió lạnh lùa vào. Hắn ngồibên giường đi giày. Nàng dứt khoát bò ra khỏi chăn vươn mình.

- Nàng dậy sớm như vậy làm gì? - Hắn vừa xoay người hỏi, vừa mặc triều phục.

- Thiếp đi làm việc mà người vợ hiền thích làm nhất, đó là đi chợ.

- … Nàng vẫn muốn tiếp tục giành tình yêu của ta sao? - Định lấy danh yêu thương để ngược đãi hắn? Rốt cuộc nàng đang yêu thương hắn hay là trảthù việc hắn yêu thương ngược đãi nàng ở thành Đồng Khê vậy? Bây giờ hắn chẳng hề chắc chắn điều gì cả.

Nàng quỳ trên giường, giơ tay giúp hắn chỉnh lại dây lưng ngọc:

- Tan triều, lão gia nhớ đến thẳng nhà Tam ca nhé.

- Ừm. - Hắn đáp lại, mở cửa cho gia đinh bưng nước nóng vào phòng, chảitóc nhưng vẫn không quên dặn dò: - Nàng ra ngoài nhớ đem theo nhiềungười một chút.

- Thiếp sẽ dẫn theo Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa đi.

- Ừm. Cũng phải đem cả gia đinh theo nữa. Đừng chỉ đem mỗi nha đầu.

- Đều là nam mà. - Lấy đâu ra nha đầu chứ?

- … - Hắn ngừng lau mặt, quay ra hỏi Ngô quản gia vẫn chưa bước vào cửa: - Phủ của ta có đàn ông tên là Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa sao?

Hắn không biết trong phủ của mình lại có những cái tên như thế.

- Thưa lão gia, nữ chủ nhân nói đến ba con chó mà lão gia nuôi đấy ạ.

- … - Hắn không nói gì, liếc nhìn kẻ đang cướp nước rửa mặt của hắn. Nàng có vẻ rất tự hào về những cái tên do mình đặt ra. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng rồi như dội một gáo nước lạnh lên đầu nàng: - Tên hay đấy, rất hợp với nàng. Sắc hoa bốn mùa đều đủ cả rồi.

- Hả? Thiếp ư? - Nàng là Tiểu Hoa, đâu có quy định là hoa nở vào mùa nào chứ.

- Hạnh hoa. - Loài thực vật luôn nở hoa lung tung.

- … - Hắn vẫn để ý chuyện nàng vượt tường trước đây. Xì! Thảo nào nàng yêu thương hắn đến mấy cũng vẫn không được động phòng.

Kể từ đó, ba con chó săn hung dữ trong phủ Huyên vương được đặt ba cái tên rất đáng yêu: “Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa”, không còn khí phách mạnh mẽhung dữ như khi ở bên lão gia nữa. Dù sao thì chúng cũng ở trong tay nữchủ nhân mà. Chúng lao hùng hục về phía chợ của kinh thành. Trước khiđi, nữ chủ nhân còn ngoái đầu lại nhìn lão gia trong bộ triều phục caoquý.

Long lão gia nhìn cái bóng của nàng và ba chú chó mà cong môi mỉm cười, nói với Ngô quản gia đứng bên cạnh:

- Nữ chủ nhân của nhà các ngươi kiêu ngạo quá!

Ngô quản gia chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết nên trả lời lão gia thếnào? Cái gì gọi là nữ chủ nhân của nhà các ngươi kiêu ngạo. Rõ ràng lãogia không mở to mắt ra mà cứ thả lỏng cho phu n