
ản nhiên ngồi xổm xuống, vẫygọi Long Tiểu Hoa:
- Long Nhi, rau của đại thúc này rất ngon. Mua rau ở đây cũng thế mà.
- Ái chà! - Nàng quay người chạy đến trước mặt Bạch Phong Ninh, nhìn kẻ đang giúp mình chọn rau. Nàng nhìn đại thúc bán rau hỏi:
- Đại thúc, tại sao bà ấy lại không bán rau cho phủ Huyên vương ạ?
- Hả? - Đại thúc đó cười lúng túng trước câu hỏi của Long Tiểu Hoa: -Tiểu nha đầu, cô vừa vào kinh làm người hầu ở phủ Huyên vương sao?
- Đúng vậy. - Chính xác là nàng vừa bước vào phủ làm nữ chủ nhân.
- Danh tiếng của Huyên vương gia không tốt. Mọi người đều rất sợ Huyên vương gia.
- Danh tiếng của lão gia nhà tôi có gì không tốt vậy? - Nàng không vui.Nghĩ lại ở thành Đồng Khê, lão gia nhà nàng có rất nhiều cô nương theođuổi, rất nhiều lão gia để ý đến hắn. Nếu nàng không sớm giữ lấy thì hắn đã bị người ta kéo đi mất rồi.
- Tiểu nha đầu. Cô vừa vào kinh thành nên có thể không biết. Huyên vươnggia này chính là Thập cửu điện hạ mười năm trước đã hại kinh thành không có cơm ăn, quốc khố trống rỗng. Người trong kinh thành chết đói vô kể.Vị đại thẩm lúc nãy có năm đứa con thì ba đứa bị chết đói. Đừng nói làkhông muốn bán rau cho Huyên vương gia ăn mà nếu có gặp trên đường bà ấy cũng hận là không thể xách dao ra chém người nữa đấy.
- …
- Tiểu nha đầu, sau này cô muốn mua rau thì đừng nói mình là người củaphủ Huyên vương. Nếu không thì e là cả chợ này đến quỷ cũng không muốnbán thức ăn cho cô đâu. Đây là chó của phủ Huyên vương các cô sao? VịHuyên vương gia đó nuôi hả? Đúng là người thế nào thì nuôi chó thế ấy.Trông chúng thật đáng sợ! - Vị đại thúc bán rau nói, kéo thúng rau ra xa ba con chó một chút.
- Lão gia nhà tôi là người rất tốt. Lão gia dùng bàn tính rất giỏi, chưabao giờ làm sai sổ sách. Hơn nữa, lại còn rất giỏi kiếm tiền. Lão giakhông phải…
- Chính vì như vậy nên mới đáng ghét! Ai ngờ năm đó Hoàng thượng lại quáyêu quý vị điện hạ này, từ nhỏ đã cho hắn học sổ sách tính toán, chỉmong hắn tiếp quản việc quản lý quốc khố nhưng cuối cùng một tay hắnchơi bời khiến cho quốc khố thâm hụt. Mười năm trôi qua, hắn cho rằngmình đã hết tội. Nhân cơ hội Hoàng thượng nhớ con mà hắn có thể trở vềkinh thành và nghĩ rằng mọi người cũng giống như hắn đã quên trận đóikhát mười năm trước.
- Lão gia nhà tôi không hề muốn quay về. Chỉ là… - Bị nàng đuổi đi thôi…
- Thật không ngờ vị điện hạ này vừa quay về còn không chịu yên phận đãtrả thù vị quan thanh liêm Hữu tướng đại nhân, còn chiếm luôn cả con gái người ta. Thế là thế nào chứ? Gian thần bá đạo, quan tốt đoản thọ.
- …
- Còn có người đoán Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho hắn. Nếu thật sựnhư vậy thì… Haizzz! Dạo này, con gái tôi bị bệnh, phải cần rất nhiềutiền nên không thể chọn khách được. Hai người muốn mua gì?
- Ông chủ, bị ông làm cho tức chết còn mua gì nữa? - Bạch Phong Ninh đặtcây cải thảo xuống, từ từ đứng lên, ngoái đầu nhìn Long Tiểu Hoa đangnhư kẻ mất hồn: - Muội muốn đi chưa?
Nàng cúi xuống lắc đầu:
- Tôi mua cây rau này. Nếu không mua thì sẽ không có ai chịu bán cho tôi đâu.
- …
Nàng ngồi xổm xuống nhặt rau nhét vào giỏ treo trên cổ Hà Hoa. Tay nàng run run cầm ngân lượng trả. Nàng dắt ba con chó đi ra khỏi khuchợ. Tiếng bàn tán xung quanh rộ lên. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vàonàng. Không giống như những lời bàn tán cười nhạo nàng ở thành Đồng Khê, đó là những ánh mắt nặng nỗi căm hận.
Nàng cũng không dám quay lại trừng mắt nhìn họ như ở thành Đồng Khê, chỉ kéo ba con chó đi thật nhanh. Đến khi rời khỏi khu chợ phía tây, nàng mớithở hổn hển, quay người lại liếc nhìn Bạch Phong Ninh vẫn đủng đỉnh phía sau. Nàng cho rằng dù nàng có chạy với tốc độ nhanh nhất trong lịch sửthì trong mắt hắn cũng chỉ là bước đi của một con rùa mà thôi.
- Họ đang nói dối phải không?
Bạch Phong Ninh không trả lời ngay mà im lặng một lúc rồi mới nói:
- Nửa thật nửa giả.
- Cái gì nửa thật nửa giả? Đều là giả dối hết. Huynh ấy keo kiệt, tiết kiệm thế nào, huynh có biết không?
- …
- Huynh ấy chưa bao giờ tiêu tiền vào những thứ linh tinh hay y phục. Đồăn thì ăn gì cũng được, ở thế nào cũng xong. Tất cả đều không hề cầu kỳtốn kém.
- Người muội nói là Long Hiểu Ất, chứ không phải Thập cửu điện hạ.
- … Vốn không có gì khác nhau. Họ đều…
- Bây giờ huynh ấy là Thập cửu điện hạ đã từng làm thâm hụt quốc khố mười năm trước, chứ không phải là ông chủ của khách điếm Đại Long Môn.
- …
Nàng thấy sống mũi cay cay, tai nàng ù ù, ngây người kéo sợi dây xích ba con chó. Không phải là không có gì khác biệt mà là khác biệt quá lớn. Vìnàng vốn không hề quen vị Thập cửu điện hạ mà những người bán rau nói.Hình phạt của Long Hiểu Ất nhiều nhất thì cũng chỉ phạt nàng cầm cạnhhạnh đỏ, vừa mắng nàng không có khí chất nhưng lại vừa mua tiểu thuyếtcho nàng đọc. Hắn giúp nàng quản lý cơ nghiệp, giữ gìn sản nghiệp chonhà nàng. Chỉ vì tờ khế ước bán thân mà ở bên nàng suốt mười năm, đểnàng ỷ lại không chịu khôn lớn. Còn Thập cửu điện hạ đó làm thâm hụtquốc khố, khiến bao người chết đói, bị Hoàng đế đuổi khỏi kinh thành.Vừa quay về hắn lại càng trở nên ghê gớm, ỷ thế ức hiếp