
ới mình. Từ đôi mắt xámđến đôi môi mỏng đều đang âm thầm trêu chọc nàng. Nàng không dám lêntiếng, chỉ lật trang sách và tiếp tục đọc nhưng vì hắn ngồi bên cạnh vàtoát ra vẻ mê hoặc nên nàng chẳng nhét nổi chữ nào vào đầu cả. Hỏng rồi. Nàng bắt đầu mất khả năng phòng độc rồi sao?
Tại sao nàng lại để mình lưỡng lự giữa việc vượt tường và làm người vợ hiền cơ chứ? Đau khổ quá đi mất! Ôi...
Sau khi giải trí trưa mùa đông, nữ chủ nhân của phủ Huyên vương và tiểuthúc tựa vào giá sách trong tiệm sách ngủ. Có lẽ là họ lén lút hẹn hòquá mệt! Chiếc váy màu phấn hồng của nàng dính đầy bụi bặm, hai chânduỗi ra, mấy cuốn tiểu thuyết rải trên váy, tay nàng vẫn còn ôm cuốnsách chưa đọc xong, đầu nàng vô thức nghẹo sang một bên tựa vào bờ vaiBạch Phong Ninh.
Ông chủ tiệm sách cười, làm phiền đôi cẩu nam nữ dám lén lút gian tình đóng cửa tiệm sách của ông ta lại. Mặt trời đã sớm xuống núi, ông ta dắt bacon chó đói cứ thấy người mặc đồ trắng là bổ nhào ra đòi cắn xé đi mấyvòng dạo quanh kinh thành. Ông ta phải tốn mất bao nhiêu công sức mới có thể dỗ cho ba con súc sinh này ăn no. Nghĩ chắc đôi gian phu dâm phụ đã tâm sự với nhau xong, chỉ còn chút lưu luyến chưa nỡ rời xa. Chỉ tộinghiệp cho cái tiệm sách nhỏ của ông ta.
ST.ENT
Người thiếu phụ mơ màng dụi dụi mắt thì phát hiện mình đang tựa vào vai côngtử áo trắng. Nàng lập tức lúng túng, ngại ngùng kêu lên một tiếng rồiđứng dậy phủi bụi trên áo váy. Vị công tử áo trắng đó cười lạnh lùng.Dường như hắn không hài lòng với địa vị chỉ là gian phu của mình, cànglạnh lùng nhìn cử chỉ vội vã của nàng.
Thiếu phụ vượt tường kéo sợi dây xích chó liếc nhìn bầu trời, giậm chân thình thịch bỏ đi. Trước khi đi còn buông một câu:
- Chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Vị công tử áo trắng vẫn chưa đứng dậy, bóp bóp bờ vai ê mỏi cả buổi chiều. Hắn nhìn cái bóng thiếu phụ bỏ đi, hỏi ông chủ:
- Ông chủ, ở quý tiệm có cuốn Điều răn nhi nữ không?
- Hả? Có. Đương nhiên là có.
- Bán hết cho tôi.
- Công tử cần nhiếu cuốn Điều răn nhi nữ như vậy làm gì?
- Hừ! - Cái thứ cản trở đường tình của người ta ấy, lại còn có tác dụng khác sao?
- …
- Từ đầu đến cuối, đám nữ nhân chuẩn mực đều đáng ghét! - Hắn buông ra một câu cảm khái rất gian phu.
Hạnh đỏ vượt tường được một nửa, kẻ đứng ngoài mệt mỏi đợi chờ.
Làm nữ nhân thật khó, làm một hiền thê càng khó hơn. Bên kia gian phu cònđang tức giận về sự phân biệt đối xử của nàng thì bên này lão gia khôngtán đồng chuyện đàn ông đợi đàn bà, đã đứng ở cổng nhà Tam điện hạ chuẩn bị nổi khùng.
Thập cửu điện hạ mặc bộ triều phục màu tím sẫm, khoác một chiếc áo choànglông màu đen đứng ngoài cổng nhà tam huynh của mình mà không hề bướcvào, vẫn cố đợi người đàn bà của mình đến sau. Cuối cùng, với bộ mặt hậm hực, hắn tựa vào tường, khoanh tay trước ngực trước ánh nhìn của Tamđiện hạ và hai gia đinh đón khách.
Chỉ đến khi nữ nhân khốn khổ kia dắt theo ba con chó thở hổn hển chạy đếntrước cổng phủ, nhìn hắn vò đầu thì điện hạ này mới lạnh lùng hỏi:
- Đi đâu thế?
- Ồ! Thiếp tuyệt đối không làm gì có lỗi với lão gia đâu. - Người đó lậptức giơ tay lên xua khiến ba con chó đáng thương bị tay nàng kéo theo.Ba con chó và một người chủ đều im lặng.
Thập cửu điện hạ dùng nét mặt lạnh lùng thẩm vấn:
- … Chẳng hạn như?
- Chẳng hạn như không kìm nén được trước cám dỗ chạy vào tiệm sách đọctiểu thuyết, chẳng hạn đọc đến đoạn nhân vật nam làm xong nói “Làm saota có thể có được cả con người muội đây?” thì hưng phấn một chút, chẳnghạn như không cẩn thận ngủ tựa vào vai người ta, chẳng hạn như…
- Hắn là ai? - Tốt lắm! Đã nói ra câu mấu chốt rồi. Thập cửu điện hạ nhướng mày cười tà ác.
- Ui da! Không phải Bạch…
- Bạch ư ? - Nào, ngoan ngoãn nói tên kẻ gian phu đó ra đi để hắn tiện chém đầu.
- … - Huynh đệ họ hàng đang đợi ở trong. Dù sao cũng nên giữ cho nàng một chút thể diện chứ. Nàng thật sự trong sạch, trong sạch mà. Nàng khônghề làm gì cả. Những ngày này, tinh thần của nàng đều bị giày vò rất thêthảm. Xin hãy nể mặt nàng mà tha thứ cho nàng, bỏ qua cho nàng đi mà.
- Đừng nhìn ta như vậy. Lão gia ta không chấp nhận đâu. - Thập cửu điệnhạ đẩy kẻ đang vò đầu ra xa. Ánh mắt của nàng khiến cho địa vị lão giacủa hắn càng lúc càng cao.
Hắn đang định giáo huấn cho nàng một bài về điều răn nhi nữ, tiện thể tuyên bố tình yêu mà nàng giành được lúc trước đều không tính, tất cả phảilàm lại từ đầu thì bỗng thấy một chàng trai trẻ dẫn theo một thiếu phụtrẻ đi về phía họ. Hắn không nói gì, kéo Long Tiểu Hoa đứng đối diện sát về phía mình, liếc nhìn chàng thanh niên đó. Chàng trai có tướng mạoanh tuấn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đang cúi mình chào họ:
- Điệt nhi xin kính chào Thập cửu thúc. Nghe nói Thập cửu thúc đồng ý đến dự yến tiệc, gia phụ rất vui nên đã sớm sai người chuẩn bị yến tiệctrong đình. Sao Thập cửu thúc vẫn chưa vào thế ạ?
Chàng trai đó gọi thúc thúc rất tự nhiên, chẳng hề cảm thấy lúng túng về việc tuổi tác tương đương. Long Tiểu Hoa không biết phải nói thế nào. Hóa ra Cung Diệu Hoàng không phải đứa cháu duy nhất gọi hắn là thúc