XtGem Forum catalog
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 3210702

Bình chọn: 7.00/10/1070 lượt.

điều bình thường. Nàng cứ như vậy thì sẽ khó mà hợp với kẻ đó được. Không muốn kẻ đó nạp thiếp thìnàng phải giở nhiều thủ đoạn cơ.

Hứ! Quên cô ra đi!

Hắn cúi xuống không thèm nhìn đôi môi bóng nhẫy vì mỡ đồ ăn của người ngồibên cạnh Thập cửu thúc nữa. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình têtê, môi giật giật. Hắn thầm nghĩ: “Chẳng phải chỉ là không nạp thiếp nữa thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ? Tiểu vương cũng…”.

Thôi đi. Việc gì phải nghĩ đến điều này? Vì một nha đầu chẳng ra sao mà không nạp thiếp ư? Vớ vẩn! Tuyệt đối phải quên cô ta đi!

Bữa tiệc chúc nọ tụng kia cuối cùng cũng đã kết thúc thuận lợi. Long TiểuHoa nhận chiếc khăn mà a hoàn đưa tới lau miệng. Nàng đang định kéo lãogia trở về tổ ấm nhưng bữa tiệc của xã hội hoàng gia thượng lưu đâu cóđơn giản như vậy. Sau bữa tiệc rượu vẫn còn những tiết mục khác. Chiếutheo lệ cũ, vẫn là nam nữ tách riêng. Điều đó đủ để thể hiện quan điểmphân biệt đối xử giữa nam và nữ.

Đàn ông ở trong đại sảnh vừa uống trà vừa nói chuyện. Để thể hiện học vấncủa mình họ nói những chuyện quốc gia đại sự. Thi thoảng có người nhìnphu quân nàng - quan chủ khảo, nở nụ cười mờ ám. Họ nghĩ rằng có thể nhờ vào tình thân gia đình để đi cửa sau.

Bên đàn bà cũng rất vui. Có thể là do đại phu nhân của Tam điện hạ sắp xếp, họ ngồi quanh hai bàn phân rõ cấp bậc vai vế, các phu nhân vừa uống trà vừa chơi mạt chược.

Các phu nhân cao quý đều chơi rất giỏi khiến Long Tiểu Hoa đứng bên ngoài xem mà trầm trồ thán phục.

Phu nhân của Tam điện hạ nói nhỏ:

- Đệ muội biết chơi mạt chược không?

- Ồ! Biết một chút. - Thực ra nàng rất rành. Nhân lúc Hiểu Ất ra ngoàilàm ăn, nàng đã chơi rất nhiều lần rồi. Nhờ đó mà nàng mới có tiền muatiểu thuyết để đọc.

- Hay là muội ngồi xuống thử đi.

- Không không không. Muội không chơi. - Nàng xua tay, ngoái đầu lại nhìnphu quân đang uống trà trong phòng lớn. Nếu hắn mà thấy nàng chơi mạtchược thì chắc chắn sẽ bị treo lên đánh đòn. Hắn ghét nhất là trò bàibạc vừa vô bổ lại vừa tốn tiền.

- Sao đệ muội lại nhát gan, sợ Thập cửu đến thế chứ? Chơi vài ván mà cũng không dám sao? - Đại phu nhân nhếch môi cười: - Ngồi xuống chơi vài ván đi. Ta sẽ nói với Tiểu Thập cửu giúp cho.

- Hả? Thật không ạ? - Bà già này, à không... vị đại tẩu này tốt thật đấy. Còn tốt hơn cả nhị phu nhân của vị Lục điện hạ kia nhiều.

- Có ta đứng ra rồi, Tiểu Thập cửu không dám làm gì muội đâu. Ngồi xuống chơi với các tẩu tẩu vài ván đi.

Có người đứng ra nói hộ đương nhiên là yên tâm rồi. Long Tiểu Hoa nhìnthấy tam phu nhân đứng dậy nhường chỗ trống cho mình thì xoa xoa tayngồi xuống. Nhưng nàng lại thấy người ngồi bên trái chính là nhị phunhân của Lục điện hạ đang nhìn mình cười khó hiểu.

- Muội có mang ngân phiếu đi không thế?

- Câu nói này khiến nàng đau khổ. Nàng sờ từ trên xuống dưới mà chỉ tìm được túi bạc vụn, bèn hỏi:

- Muội còn ít bạc vụn mua thức ăn, có chơi được không?

Nàng nói rồi đổ số bạc vụn mua thức ăn còn thừa ra khiến Liên Nguyệt đứng bên cạnh vị nhị phu nhân đó bịt miệng cười nói:

- Đường đường là phu nhân trọng thần trông coi quốc khố mà trong tay chỉcó vài đồng bạc vụn để mua thức ăn thôi sao? - Quả là không được phuquân yêu quý rồi. Đến cả công việc của kẻ hầu người hạ cũng phải làm.Thập cửu điện hạ đối xử với cô theo kiểu vẫy đến là đến, đuổi đi thì đithật là mất mặt. Cô lại còn ngồi ở chiếc ghế con bên cạnh điện hạ nữachứ. Những cô gái quê mùa quả nhiên không tao nhã, không được sủng ái.Thế mà còn mặt dày chạy đến kinh thành theo người ta. Sớm muộn gì cũngbị Thập cửu điện hạ bỏ rơi mà thôi.

- Tam đại tẩu bảo Thập cửu đệ muội ngồi xuống chơi mạt chược chẳng phảilà gây khó dễ cho muội ấy sao? Chúng ta đều đánh rất lớn, đại tẩu xemmuội ấy sợ Tiểu Thập cửu như thế thì làm sao dám đi hỏi Tiểu Thập cửucho tiền đánh mạt chược chứ? - Nhị phu nhân cũng lên tiếng. Cô ta bêchén trà nha đầu bưng lên, nhấp một hớp, nhướng mày nói. Mấy đồng bạc lẻ thế này ai muốn nhấc bài lên làm gì chứ?

Long Tiểu Hoa không vui bĩu môi. Bị coi thường thế này lại thêm chuyện nạpthiếp lúc trước khiến cơn giận của cô nương quê mùa như nàng nổi lên.Cầm kỳ thi họa đã không bằng người ta, lẽ nào đến cả đánh mạt chược cũng phải nhìn sắc mặt người khác! Hứ! Long Tiểu Hoa nàng không dễ bị ứchiếp thế đâu.

- Người một nhà nói chuyện tiền nong thì chẳng còn tình cảm gì cả. - Nàng thu số bạc vụn bỏ vào túi để mai mua thức ăn cho lão gia. Nàng nhìn đại phu nhân ngồi đối diện cười híp mắt nói: - Tam tẩu tẩu đã từng chơi mạt chược Đồng Khê chưa?

Một câu hỏi khiến đại phu nhân thêm hứng thú. Bà hiếu kỳ hỏi:

- Muội nói là chơi mạt chược Đồng Khê có quy tắc đặc biệt ư?

- Đúng vậy. Chơi vui lắm!

- Cách chơi thế nào?

- Cách đánh thì vẫn như vậy. Chỉ có điều người thua không trả ngân lượngmà... phải trả lời câu hỏi của người thắng hoặc làm theo yêu cầu củangười thắng. - Nói ngắn gọn là, chọn nói thật hay mạo hiểm thực hiện yêu cầu?

- Ồ! Vậy là thế nào?

- Ví dụ thế này đi, nếu Liên Nguyệt cô nương thua muội, muội sẽ có thểđưa ra yêu cầu cho cô ấy. - Nàng hếch mũi nhìn Liên Nguyệt nói: - Đừngnhìn