
h đứng lên bỏ đi thì nàng tiếp tục nói:
- Lão gia không phải là gian thần... Lão gia không phải là người xấu...Quốc khố... không phải lão gia... Lão gia không làm thâm hụt... Mọingười đừng không bán rau cho tôi thế.
Hắn nhíu mày nhìn kẻ đang nằm trên giường. Bỗng nhiên nhớ đến cái làn không mà nàng mang đến dự yến tiệc. Nghĩ một lát, hắn cười tự giễu, đoán rađược nàng đã gặp phải chuyện gì. Thật khó chịu! Bị người ta chỉ vào mũimà mắng như thế nhưng nàng chưa từng hỏi hắn có chuyện này hay không.Hắn nên trả lời nàng thế nào đây? Nàng có thể hiểu được đạo lý rằngthiên tử không bao giờ sai không? Đúng vậy. Đến bản thân, hắn còn khôngbảo vệ nổi thì làm sao hắn có thể bảo vệ được cho nàng chứ?
Hắn đẩy cửa bước ra ngoài rồi quay người đóng cửa lại, liếc nhìn Bạch Phong Ninh đang đứng tựa vào tường:
- Huynh không cần tham gia kỳ thi năm nay nữa.
- Ồ! Huynh không vì nữ sắc mà khai trừ Bạch mỗ đấy chứ? - Bạch Phong Ninh cười khẩy nhìn Long Hiểu Ất.
- Huynh còn có con đường tiến thân khác. Ngày mai, huynh sẽ vào cung gặp Thánh thượng.
- Huynh giúp tôi làm chức quan gì thế?
- Chỗ nào thiếu, huynh sẽ được bổ nhiệm vào chỗ đó. - Hắn thản nhiên nói.
- Hữu thừa tướng ư? - Hắn cũng lập tức định thần: - Ha! Cái cửa sau này cũng thật lớn đấy.
- Huynh không hài lòng sao?
- Không. Chuyện này nhanh hơn Bạch mỗ nghĩ, chức cao hơn Bạch mỗ nghĩ.Bạch mỗ sợ mình không tiện từ quan. Mong Thập cửu điện hạ cho phép Bạchmỗ có thể cáo lão về quê bất cứ lúc nào.
- ...
Sáng sớm hôm sau, Long Tiểu Hoa bị đánh thức bởi tiếng ồn. Nàng chậm rãi mặc đồ bước ra cửa thì chỉ thấy Ngô quản gia cung kính đứng bên ngoài nói:
- Nữ chủ nhân, không... không hay rồi. Có người trong cung đến.
- Hả? - Nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, dụi dụi mắt: - Tìm lão gia ư? Lão gia...
Đã mấy tối rồi lão gia không đến nhìn bộ dạng đáng thương của nàng.
- Không phải, không phải, không phải tìm lão gia. Từ sáng sớm, lão gia và Bạch thiếu chủ đã cùng ra ngoài. Họ... họ đến mời nữ chủ nhân vào cung.
- Hả? Ai cơ? Ta ư? - Giờ thì nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.
- Vâng vâng vâng. Người trong cung nói, Thánh thượng tuyên gọi Thập cửu vương phi.
- Bố chồng ư? À không... Hoàng đế muốn gặp ta sao?
- Vâng vâng vâng. Thế nên nữ chủ nhân mau chuẩn bị đi ạ.
- Ta ta ta ta không biết. Lão gia và Bạch thiếu chủ đều không có nhà. Ta ta ta... ta không biết cần phải chuẩn bị gì...
- ... Trước tiên thì nữ chủ nhân cứ đi rửa mặt đi ạ...
- ... - Điều này đúng là cần làm ngay. Hôm qua, nàng mơ thấy ác mộng nên đã khóc suốt cả đêm.
Long Tiểu Hoa, hay nói cách khác là Thập cửu vương phi cuối cùng cũng đã đến được trước mặt hoàng thượng mà không gặp khó khăn gì mấy. Nhưng vị lãonhân gia vẫn luôn ốm bệnh nằm trên giường ấy, nàng không hề biết hìnhdáng ra sao, trông như thế nào, vì trước long sàng của người có một tấmrèm vàng che kín, đến Hoàng đế ngồi hay nằm cũng khó trông rõ được. Nàng chỉ có thể quỳ trên nền đất, hiếu kỳ đánh giá xung quanh.
Giọng nói tôn quý mà yếu ớt từ trên giường vang ra:
- Nha đầu, ngươi tên gì?
Bị hỏi, Long Tiểu Hoa ngây người ra, chỉ tay vào mình. Vì có quá nhiềucung nữ và thái giám ở bên cạnh nên nàng không xác định được bố chốnghoàng đế đó đang nói với ai. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại tốt số nhưvậy, còn có thể gặp được Hoàng đế. Chuyện quy củ, lễ nghi nàng thực sựkhông hiểu, chỉ biết vò đầu bứt tai, bất an nhéo nhéo đầu gối. Ngườicung nữ đứng bên nàng che miệng cười, thái giám đứng bên long sàng nhìnvề phía nàng ra hiệu bảo nàng trả lời câu hỏi của Thánh thượng.
- Dân nữ họ Long... Tên là… ừm... Tiểu Hoa... - Cái tên chẳng cao quý chút nào. Có lẽ nó sẽ không lọt tai Hoàng đế.
- Long Tiểu Hoa ư? Ngươi họ Long sao?
- Vâng... Đúng thế ạ.
- Ngươi quen Thập cửu từ bao giờ?
- Mười năm trước ạ. - Có lẽ nên tính từ ngày nàng nhặt hắn về. Đến giờ cũng hơn mười năm rồi.
- Quen ở đâu?
- Ở một góc thành. Lúc đó, Thập cửu điện hạ rất đáng thương. Dân nữ nghĩThập cửu điện hạ không có cơm ăn, muốn bán thân nên đã đưa về nhà. Không ngờ sau đó... Thật đáng ghét... Ờ... Hì hì... - Không nên nói xấu contrai trước mặt người cha sẽ tốt hơn.
Người trên giường im lặng rất lâu. Nàng quỳ dưới đất đợi mãi mới nghe thấy giọng người đó nghẹn ngào:
- Thập cửu đáng ghét thế nào? Nói cho trẫm nghe đi.
- Hả?
- Không sao. Trẫm muốn nghe ngươi nói. Trẫm muốn biết Thập cửu đã làm gì đáng ghét, liệu có đáng ghét hơn trẫm không?
- Thập cửu điện hạ... người ép dân nữ phải học cầm kỳ thi họa, còn bắtdân nữ phải trở thành thục nữ từ trong ra ngoài. Dân nữ không làm đượcthì Thập cửu điện hạ phạt dân nữ ngồi trên chiếc ghế con, đứng bên bờtường, còn bắt dân nữ ngủ ở chuồng ngựa nữa ạ.
- Ha ha ha! Điều này, ngươi không thể trách Thập cửu được. Mẫu phi củaThập cửu là người tài sắc vẹn toàn, tinh thông cầm kỳ thi họa, hiềnlương thục đức. Từ nhỏ Thập cửu đã tôn sùng mẫu phi của mình nên nhữngcô nương bình thường đều không thể lọt vào mắt Thập cửu. Trẫm cũng cảmthấy vô cùng kinh ngạc khi Thập cửu chọn ngươi. Trẫm còn nghe nói ngươithả chồn hôi làm náo loạn nơi ném tú cầu c