Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327803

Bình chọn: 7.5.00/10/780 lượt.

giờ không?

- Đuổi theo ư? Đừng, đánh rắn động cỏ sẽ làm hỏng việc. Bây giờ chỉ cầntương kế tựu kế là được. Ta chỉ không hiểu rút cuộc ông ta có mục đíchgì? Nếu ông ta muốn truyền ngôi cho Cung Diệu Hoàng thì phải đợi hắn kýđược hòa ước quay về triều luận công ban thưởng. Đằng này, ông ta lạilén nhét ngọc ấn cho hắn. Ông ta sợ Hiểu Ất tạo phản đến thế sao?

- Trong tay Huyên vương gia có ba nghìn cấm quân mạnh hơn đội quân tảnmạn của Diệu vương gia rất nhiều. Ở kinh thành, Huyên vương gia sẽ càngcó khả năng chiến thắng hơn.

- Chỉ e là lão hoàng đế đó vốn không muốn truyền ngôi cho Cung DiệuHoàng. Đáng ghét! Rốt cuộc là lão hồ ly này đang nghĩ gì vậy?

- Có cần báo cho Huyên vương gia biết không ạ?

- Đừng. Cứ giấu huynh ấy đã. Nếu huynh ấy biết chắc chắn sẽ hành độngngay. Với tính cách của huynh ấy, ta chỉ e lão Hoàng đế sẽ đi nước cờnguy hiểm, ép huynh ấy mưu phản

- Vâng.

- Bây giờ người mau đến bên Long Nhi thay ta bảo vệ cho cô ấy. Hai chacon đánh nhau, ta chắc chắn không gặp tổn thất, chỉ lo cho cô ấy thôi.

- … Có cần nhờ phu nhân giúp thiếu chủ giữ người lại không ạ?

- À! Nói với phu nhân, nếu muốn sau này còn có cảm hứng viết tiểu thuyết, thì hãy thay ta giữ người lại.

Thành Tân Bình - thành đô phiên thổ chỉ cách biên giới chưa đến nửa ngàyđường. Quân vương phiên quốc chấp chính hiện nay đăng cơ từ lúc còn trẻđã dời đô đến đây. Rất ít quân vương dám dời thành đô của mình đến sátbiên giới như vậy. Có người nói ông ta có dã tâm muốn chiếm trung nguyên từ lâu, có người nói quân vương nước này chỉ muốn nhân lúc đăng cơ thểhiện binh cường tướng mạnh của phiên quốc, cũng có người nói chẳng qualà ông ngưỡng mộ văn hóa trung nguyên, muốn những người du mục nước mình tiếp nhận thêm văn hóa trung nguyên nên mới dời thành đô đến đây.

Từ thành Lâm Dương đến thành Tân Bình đi mất hơn nửa tháng. Để tỏ rõ thành ý hòa bình, phần lớn quân của Diệu vương sẽ ở lại thành Đồng Khê sátbiên giới hai nước. Hắn chỉ dẫn khoảng năm trăm người tiến vào thành đôcủa phiên quốc.

Thành Tân Bình mở rộng cánh cổng chào đón đoàn quân hòa ước của Diệu tiểuvương gia. Dàn nhạc cung đình của phiên thổ tấu lên những bản nhạc dudương, các cô nương lắc lư trong điệu múa vây quanh đoàn người ngựa. Dân chúng hai bên đường hành lễ quỳ xuống cúi chào như gặp quý tộc ở thànhLâm Dương. Các cung nữ đều biết ca hát nhảy múa, đến cả những cô bé đicòn chưa vững cũng có thể lắc lư xoay vài vòng.

- Đây là quốc gia địa ngục gì thế này?

Long Tiểu Hoa nhoài người trong xe ngựa nhìn qua tấm rèm cửa, thốt ra câunói não nề. Rất nhiều cô nương có bộ ngực lớn đứng đầy trên phố. Họ cóthể khiến đàn ông hoa mắt chóng mặt. Những cái cổ lắc lư khiến ngườikhác chao đảo. Loáng một cái bên cạnh họ lại là những người đàn ôngkhác. Đất nước này không phải theo những điều răn nhi nữ sao? Đây là nơi phu quân của nàng thường đến ư? Đúng là một đất nước khó hiểu. Thảo nào đất nước này lại có thể sinh ra một người đàn bà như Tiểu Như Ý. Ôi!Nếu nàng cũng sinh ra ở đất nước này thì nàng không cần chui vào trongchăn để đọc dâm thư, cũng không bất tài chỉ dám đọc mà không dám làm,chưa biết chừng nàng lại có thể trở thành người viết tiểu thuyết hay hơn cả Tiểu Như Ý, lắc mình biến thành người phát ngôn cho nữ giới. Haizzz! Nàng sinh không đúng nơi rồi.

Nhưng đối với những cô nương bị quản giáo bởi cuốn Điều răn nhi nữ thì đây là địa ngục, còn đối với người đàn ông đầu đầy dục vọng thì đây là…

- Thiên đường! Thế này mới là nữ nhân chứ.

Từ góc nhìn của người đàn ông, Cung Diệu Hoàng đã buông một câu như mũitên đâm thẳng vào trái tim có bề ngoài yếu ớt của Long Tiểu Hoa khiếnnàng liếc nhìn hắn đầy giận dữ. Hắn đang ngồi bên cửa sổ khác nhìn chămchú ra khung cảnh tuyệt vời bên ngoài. Khuôn mặt giống hệt phu quân đóthể hiện bộ dạng nhục dục khiến nàng càng không thể nào quen được.

- Vương gia có thể bớt ánh nhìn háo sắc đó đi được không? Xuống mà nhảy với những cô nương có hai quả bỏng ấy đi.

Cung Diệu Hoàng nhướng mày thu ánh nhìn về cô nương có bộ ngực phẳng ngồicùng xe với hắn. Nếu trực giác của hắn không sai thì từ khi ra khỏithành Lâm Dương, nha đầu này không hiểu tại sao lại cứ thu mình, cả ngày lén lén lút lút ngồi trong chiếc xe ngựa này, vừa thấy hắn đến là tỏ vẻ hoang mang rối loạn. Haizzz! Nàng thực sự cho rằng Diệu tiểu vương giahắn không thể không có nàng sao? Còn dám kiêu kỳ với hắn. Ngực phẳng thì thôi, đằng này mông cũng chẳng cong, lại còn đội chiếc mũ cún con hạnhđỏ phá hoại phong cảnh nữa chứ. Vì tiết trời càng lúc càng lạnh giá nênnha đầu này cứ cuộn mình trong chiếc áo lông cáo đỏ của hắn mà run lậpcập, nhưng ánh mắt thì vẫn kỳ quái, oán hận, đố kỵ cực độ, miệng còn lắp bắp. Đúng là chẳng thể khen nổi lấy một lời tốt đẹp, chứ đừng nói tớivẻ nữ tính. Cô nương trước mặt khiến hắn nhún vai, khoanh tay, thở dài.

- Này! Vương gia có thể bỏ cái thái độ “đàn bà sống như cô thật đáng tiếc” đó đi được không?

- Sao chứ? - Hắn giơ tay kéo nàng đến bên hắn, ấn nàng ngồi xuống, chỉvào đĩa hoa quả đã được gọt vỏ, xắt miếng trên bàn, nói: - Có thời gianoán