
Ất đã có chuẩn bị từ trước, hắn nhếch môi:
- Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ giúp ngươi chuyện tìm giống trước đây.
Câu nói này liền bị cái đầu đầy tà đạo của Long Tiểu Hoa nghĩ linh tinh.
- Tìm… tìm giống ư? - Á á á! Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ đen tối gì thế? Không phải là hai người đều rất ghét nhau sao? Sao lại đến mứcgiúp đỡ nhau? Không… Không thể nào. Lão gia là của mình nàng thôi. Đâuthể chia sẻ cho người khác. Cho dù đối phương có là cháu trai bên chồngcũng không được.
- Trước đây tiểu vương hỏi thúc thúc cho giống thì thúc thúc không chịu.Bây giờ lại vì cô ấy mà rộng rãi thế sao? - Cung Diệu Hoàng hừ một tiếng nhớ lại chuyện cũ. Tiểu vương gia hắn hiếm khi thấy được thứ giống quýnhư vậy. Kết quả lại bị kẻ keo kiệt từ chối. Nghĩ đến là thấy tức.
Á á á! Đây là hai kẻ hạ lưu thế nào vậy? Họ còn nói những chuyện đó trước mặt một cô nương như nàng. Thật đúng là bỉ ổi vô liêm sỉ. Xấu hổ cũngvô ích. Chuyện biến thái không thể cứ thế tiếp tục được.
- Tôi không cho phép! - Nàng đội chiếc mũ cún con chống nạnh đứng vàogiữa hai người: - Sao hai người có thể làm những chuyện tìm giống gì đósau lưng tôi? Hai người có cho đi mượn lại cũng chẳng ích gì đâu. Haingười cho rằng đàn ông có thể sinh con sao? Hai người nghĩ rằng có thểtùy tiện bắt chước như trong tiểu thuyết cấm chắc?
- Đàn ông sinh con cái gì? Tuyết Câu của ta là ngựa cái mà. - Cung DiệuHoàng trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng là cái đầu bã đậu đó chỉ toàn những ý nghĩa đen tối mà.
Long Hiểu Ất phần nào đoán được suy nghĩ của ai đó. Hắn nở nụ cười cảnh cáoai đó im miệng ngay, phải giữ chút đức hạnh chứ. Không được bắt chướctiểu thuyết cấm ư? Ai cũng có thể nói câu này, chỉ mình Long Tiểu Hoanàng là không đủ tư cách nói thôi. Chẳng phải nàng cũng từng muốn tìmbạch mã hoàng tử gì đó sao? Còn dám chống nạnh giáo huấn người khác nữachứ.
Nhưng Long Tiểu Hoa hoàn toàn không để ý đến nụ cười cảnh cáo của lão gia nhà mình mà vẫn không biết sống chết lên tiếng:
- Vương gia muốn lão gia nhà tôi cùng con Tuyết Câu của Vương gia….
Hai chữ cuối chưa kịp thốt ra, nàng đã bị phu quân nhà mình trực tiếp “diệt khẩu”.
- Ta cho ngươi mượn Bôn Tiêu để phối giống. Ngươi giúp Thập cửu thúc chăm sóc tốt cho cái đầu của Thập cửu thẩm. Quyết định như vậy đi. - Huyênvương gia tỏ vẻ quý tộc một tay che cả bầu trời, chuyên quyền bá đạo,lấy danh nghĩa chủ nhân để quyết định cuộc sống của con vật mình vẫncưỡi, đem nó cho mượn để nó có thể hoàn thành sứ mệnh “chạy suốt đêm”.
Cung Diệu Hoàng ngẫm nghĩ, cảnh giác hơn sau khi nghe Long Hiểu Ất nói, chỉnhìn phu quân của Long Tiểu Hoa. Hắn không hề vui vẻ nhận lời chuyện bản thân đã muốn từ lâu, ngón tay hắn gõ nhẹ vào mặt bàn, im lặng một lúc,cuối cùng mới mở nụ cười nham hiểm:
- Được. Đợi tiểu vương quay về rồi sẽ cho Bôn Tiêu phối giống với Tuyết Câu. Nhưng ngựa con là của tiểu vương đấy.
- Được. - Dù sao loại tạp giao đen trắng cũng không phải là thư lão gia hắn muốn.
Thấy Long Hiểu Ất đồng ý dứt khoát như vậy. Cung Diệu Hoàng giơ tay ra véocằm Long Tiểu Hoa, bất chấp tiểu thẩm thẩm đang ngồi trong lòng thúcthúc nhà mình mà trêu chọc:
- Chăm sóc cô ấy ư? Không thành vấn đề. Chỉ là… Thập cửu thúc cũng nênchuẩn bị tâm lý. Khi cô đơn, đàn bà rất dễ thay lòng. Nếu tiểu vươngchăm sóc cô ấy mà cô ấy lại muốn nhào vào lòng tiểu vương thì tiểu vương không biết phải làm sao đâu.
- Ngươi yên tâm, ngoài con ngựa ngu ngốc đó của ngươi, ngươi chẳng cònthứ gì khác khiến nha đầu này thích đâu. - Muốn chơi trò khích tướng với hắn sao? Tên tiểu quỷ thối tha, ngươi chưa đủ tư cách. Long Hiểu Ấtcười khẩy. Nếu không phải vì thời cuộc bức bách thì hắn sẽ không chịu để Bôn Tiêu giao phối với con ngựa trắng ngốc nghếch đó đâu. Nếu sinh racon ngựa đen không ra đen, trắng không ra trắng thì cũng mặc kệ. Ngộ nhỡ lại nhảy ra một con ngựa trắng thì chẳng phải sẽ có thêm một con vậtngứa mắt hắn sao?
- Thúc thúc biết tiểu vương không phải là mẫu người nha đầu này thích ư?Lâu ngày sinh tình. Thúc thúc chưa từng nghe câu đó sao?
- Nghe rồi. Nhưng chiêu này lại không linh nghiệm đối với một kẻ ngốc vàmột kẻ lòng lang dạ sói. - Nói chuyện lâu ngày sinh tình với hắn ư? Nếusợ hai kẻ này lâu ngày sinh tình thì hắn đã chẳng thèm ngồi đây phí lờinhờ vả. Nếu không làm tốt, Cung Diệu Hoàng có khi còn bị nàng thăng cholàm anh họ ấy chứ, đâu đến lượt tiểu tử hắn nghĩ đến thẩm thẩm nhà mình.
Long Tiểu Hoa khốn khổ đứng ở giữa, chỉ cảm thấy bàn tay giữ cằm mình cànglúc càng siết chặt, khiến nàng không nói được lời nào, chỉ biết trừngmắt nhìn hắn.
- Hừ! Ngày rộng tháng dài, trên đường đi, nhất định tiểu vương sẽ chămsóc tốt cho nha đầu này. Đợi tiểu vương quay về thành Lâm Dương, chưabiết chừng cả nương tử lẫn ngựa của hoàng thúc sẽ đều có chủ mới. - Chưa biết chừng còn có nhiều thứ khác đổi chủ. Chẳng hạn như sự ân sủng củaThánh thượng.
Cung Diệu Hoàng nói xong vén vạt áo đứng dậy, đi thẳng ra cửa, sau đó xuốnglầu trèo lên con ngựa Tuyết Câu. Hắn ngẩng đầu nhìn lên gian phòng sángánh đèn đó:
- Lần này còn công bằng một chút. Đợi tiểu vương lấy được hòa ư