
ình cười lạnh lùng,nàng liền hiểu rõ tình thế lúc này, còn bị Long Tiểu Bính giáo huấn:
- Cô đừng làm mất mặt đương gia. Dù là vợ trước thì cũng phảira dáng vợ trước chứ. - Nàng tự hỏi “vợ trước” thì phải nên thế nào? Nhưng vẫnngoan ngoãn chịu áp giải về phòng.
Dưới những lời cằn nhằn của Giả quản gia, cuối cùng Long TiểuHoa đành phải chọn một bộ y phục màu xanh lục trên tay Tiểu Đinh. Sau một trậnchỉnh trang nhan sắc, nàng đã biến thành một thiên kim đại tiểu thư, đến trâmvàng cũng cài tới mấy chiếc trên đầu. Nhân tiện nói luôn, bàn trang điểm củanàng cũng thay đổi hoàn toàn dưới bàn tay độc ác của Mẹ kế. Hắn thật sự đã dùngchiêu rất tàn độc. Hắn muốn dập tắt vòng hào quang bi thảm duy nhất của nàng đểBạch mã hoàng tử không thể tìm thấy nàng.
Bị áp giải lâm trận, thiên kim Long đại tiểu thư đã thay đổihoàn toàn: dung nhan tươi tắn, y sam cầu kỳ, tất cả đều được chăm chút từ đầuđến chân, như chưa từng phải chịu bất cứ ức hiếp gì, mang hình tượng một thiếunữ phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tâm hồn. Thường ngày, tóc không đượcchải, không cầu kỳ, không khí chất, không nhân phẩm, nhưng nay dáng vẻ lại rấtkhác, như con quạ biến thành phượng hoàng. Chỉ có điều, nàng chính là conphượng hoàng vừa nhỏ nước mũi tối hôm qua.
- Vị này chính là.. Long đại tiểu thư ư?
Ngồi bên bàn tròn, một tay chống cằm, Bạch Phong Ninh nở nụcười ung dung, hai chân vắt chéo, dáng vẻ an nhàn, bắt đầu nhìn Long Tiểu Hoatừ trên xuống dưới, rồi lại quay sang nhìn Long Hiểu Ất đang ngồi bên cạnh nởmột nụ cười hài lòng.
- Tôi, cái đó... - Nàng đang định lên tiếng giải thích thườngngày mình không mặc như vậy, tiện thể tố tội Mẹ kế thì nghe Long Hiểu Ất hắnggiọng ho nhẹ một tiếng, sau đó tai của nàng phải hứng chịu hình phạt tàn khốcnhất cuộc đời này.
- Còn đứng đó làm gì, mau đến ngồi bên ta đi.
Long Hiểu Ất... sao hắn có thể dùng giọng nói dịu dàng nhưnước chảy để nói chuyện với người con gái mà hắn đã từng đối xử tàn tệ chứ? Đâylà ảo giác. Đây là giấc mơ. Đây là giấc mơ giữa ban ngày mà nàng đã lạc vào nơihuyền ảo. Nếu đây không phải là giấc mơ thì sao hắn lại muốn cho nàng ngồi? Lạicòn ngồi cạnh hắn chứ? Ngồi lên cái gì bên cạnh hắn đây? Chiếc ghế nhỏ? Cáithùng? Chiếc ghế băng? Để hắn tiện hắt tương ớt vào nàng hay sao? Thật đáng sợ!
- Mang ghế ngồi cho tiểu thư, ghế đệm mềm ấy.
Giọng nói đáng sợ đó lại vang lên. Liếc mắt cũng thấy dáng vẻbàng hoàng của a hoàn được sai việc.
Mấy a hoàn vội vàng đặt chiếc ghế bọc đệm mềm sang bên cạnh,đợi Long đại tiểu thư bước đến, ngồi xuống, hưởng thụ sự đối đãi đặc biệt đượcăn cơm ở bàn tròn lần đầu tiên sau sáu, bảy năm qua.
- Nàng còn ngây ra đó làm gì? - Hắn đứng dậy, bước đến bênnàng, không để cho nàng kháng cự, dẫn nàng vào phòng ăn, ấn vai nàng, để nàngngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đệm mềm rồi mới trở lại ghế của mình.
- Thật không ngờ, huynh lại thương yêu người vợ trước nhưvậy. Tình cảm quả không tệ! - Bạch Phong Ninh ngồi đối diện nàng nhếch mépcười.
- Không, không, không phải như vậy đâu. Bạch công tử, tôi...Ối! - Một cái đá dưới gầm bàn. Nàng nhìn theo nhưng chỉ thấy Mẹ kế đang nhìnmình cười. Nụ cười đó giải thích rằng, đó là chuyện quá khứ!
- Ăn nhiều một chút, nói ít một chút, tốt nhất là ngoan ngoãnmột chút, nếu không thì... hừ!
- Ui da! - Nàng nuốt nước bọt, nhìn Bạch mã hoàng tử, muốnkhóc mà không ra nước mắt. Nhìn thấy chưa vậy? Mẹ kế đang ức hiếp tiểu cô nươngđáng thương là nàng ngay trước mắt chàng. Chàng mau rút thanh kiếm gia truyền,một tay cầm kiếm, một tay ôm nàng, trừng trị bà mẹ kế đáng ghét đó đi.
Nhưng Bạch mã hoàng tử không chỉ đến muộn mà phản ứng cũngchậm chạp, chỉ thấy hắn mỉm cười chứ hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì là muốn cứugiúp nàng.
Nàng đang tuyệt vọng cúi đầu thì phía đối diện vang lên giọnghỏi thăm dịu dàng:
- Long tiểu thư và Hiểu Ất không còn là phu thê bao lâu rồi?
Long Hiểu Ất giật mình, vừa liếc nhìn Bạch Phong Ninh lắm lờithì đã nghe người “vợ trước” của mình trả lời nhỏ nhẹ dịu dàng chưa từng thấy:
- Sáu... sáu, bảy năm rồi ạ. - Nàng vân vê vạt váy dài, mímmôi nói. Như thể cảm thấy câu trả lời còn chưa đủ ý, nàng quyết định liều mìnhngẩng đầu nói thêm một câu: - Còn chưa động phòng, người... người ta còn...
- Bụp!
Một miếng sườn từ trên trời rơi xuống bát nàng. Nàng giậtmình rụt đầu lại thì chỉ thấy Long Hiểu Ất đang thu đũa của mình về cười:
- Món ăn nàng thích nhất này. Ăn đi. - Tiện thể nói ít thôi.
Nàng đẩy bát ra, rõ ràng là không có hứng với miếng sườn đónhư bình thường. Đùa kiểu gì vậy? Gặm xương sườn trước mặt Bạch mã hoàng tửsao? Da mặt nàng mỏng lắm! Sao có thể làm việc không chút phong thái nữ nhi nhưvậy được?
- Vậy còn muốn tìm lương duyên nữa chăng? - Giọng nói dịudàng của Bạch Phong Ninh lại vang lên.
- Hừ! Ta không biết là huynh còn có nhã hứng giúp người khácxe sợi tơ hồng cơ đấy. - Long Hiểu Ất liếc nhìn Bạch Phong Ninh rồi quay sang,lại thấy “vợ trước” của mình đang gật đầu một cách vô sỉ? Đôi má đỏ ửng nhìnthẳng vào mắt tên nam nhân mặc toàn đồ trắng đó.
- Hôm qua, người làm ở khách điếm và Long tiểu thư