
được.
- Cô hít phải thứ gì thế? - Sao nàng lại có cảm giác như mìnhnghe thấy hàm ý gì đó nhỉ? Lẽ nào là do nàng tưởng tượng?
Nàng đang định tìm hiểu vấn đề này thì trong phòng phát ratiếng đếm u ám, rõ ràng là đương gia đã mất kiên nhẫn và rất không hài lòng:
- Một… hai…
Số ba chưa kịp ra khỏi miệng thì tiếng vén mành đã vang đếntai Long Hiểu Ất. Hắn bỏ quyển sổ che mắt ra, liếc một cái thì thấy đôi giàythêu hoa hơi lấm tấm bẩn đang cách hắn khoảng chục bước chân.
- Lại gần đây.
Đôi giày thêu nhỏ lại gần hắn hai bước.
- Ta bảo cô lại gần đây.
Đôi giày thêu nhỏ lại nhích thêm nửa bước nữa.
- Đến bên ta.
Đôi giày thêu run rẩy, lùi lại cách xa hắn một đoạn. Sau đó,chủ nhân đôi giày cất giọng:
- 813, sao cô lại đóng cửa phòng thế? - Nàng không muốn ởtrong phòng một mình với bà mẹ kế độc ác này và bị ngược đãi đến mảnh xươngcũng chẳng còn đâu.
- Tuy tôi cũng rất muốn xem nhưng… không được rồi. Tôi đóngcửa giúp cô nhé.
- Cái gì không được vậy? - Nàng định giơ tay ra cản thì cánhcửa hy vọng đã dần khép lại. Nghe phía sau mình có tiếng động phát ra từ chỗghế tựa, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy hắn đã mở quyển sổ ra, tay cầm chéntrà, nhìn 813 hạ lệnh đóng cửa lại.
- Đóng cửa lại. Ta không gọi thì không được vào.
- Dạ. - 813 bịt miệng cười, vội vàng lui ra khỏi cửa. Đươnggia thật là đáng ghét mà!
Rầm!
Cửa đã đóng.
813 đang định bước đi thì nghe trong phòng có tiếng vọng ra:
- Hả? Huynh không cần tàn nhẫn như vậy chứ? - Giọng khó tincủa 1227 vang lên.
- Ta thích. - Đương gia chậm rãi trả lời.
- … Làm thì làm. Có gì ghê gớm đâu!
Nói làm là bắt đầu làm ngay? Quá trình tán tỉnh ngắn gọn vậysao? Chỉ mới có hai câu, còn chưa thể hiện tình cảm gì mà.
- Mạnh hơn chút nữa.
Ồ… không ngờ khẩu vị của đương gia lại như vậy, thích mạnhmẽ, xấu xa quá!
- Thế này được chưa? Phù… - 1227 thở hổn hển. Quả là đúng thếrồi.
- Mạnh hơn nữa đi.
- Ờ… phù phù… phù…
- Ừm… Cứ thế đi.
- Hu hu… phù… phù… hu hu!
Ghê quá! 1227 làm phát khóc kìa.
- 813, cô đừng có đứng đó mà nhìn lén được không? - Chưởngquỹ 420 đang đối chiếu sổ sách đành phải lên tiếng ngăn nha đầu đứng bên cửahọc chuyện phòng the. - Để ý đến cuộc sống riêng tư của đương gia, trừ một canhgiờ tiền công.
- Hả? Chưởng quỹ, đừng mà, đừng mà. Tôi không xem, không xemlà được chứ gì? - Cô kêu lên, vội vã rời khỏi chỗ cánh cửa, vì đột ngột ra chỗnắng chói nên mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
Sáng nay 1227 lo lắng lôi cô ra góc tường nói một chuyện bímật. 1227 nói rằng giờ Ngọ ba khắc nhờ cô làm giúp mình vì phải ra bờ sôngngoại thành có chút việc. Nếu 1227 không may bị Mẹ kế bức hại, không thể ra bờsông được, thì nhờ cô chuyển lời với người đang đợi ngoài đó. Hả? Nhưng ngườiđó của 1227 không phải là đương gia sao? 1227 ở bên ngoài còn có người khácsao? Nha đầu này ghê thật đấy.
- Cô muốn tôi chuyển lời gì đến người đó?
- Ờ… Cô nói với người đó: “Xuân sắc khắp vườn khôn cáchgiữ”[1'>.
[1'> Đây là câu thơ thứ ba trong bài thơ Du viên bất trị (Thămvườn không gặp) của nhà thơ Diệp Thiệu Ông. Câu cuối cùng của bài thơ đứng ngaysau câu này là “Một cành hạnh đỏ vượt mé rào”. Chính vì thế Long Tiểu Hoa mớinhắn với Bạch Phong Ninh như vậy để thể hiện ý tứ của mình, rằng nhất định sẽcố gắng vươn mình đi tìm hạnh phúc, không để bị kìm hãm.
- Hả? Nó có nghĩa là gì? - Sao nghe như ám hiệu của tổ chứcgì đó vậy?
- Ái chà! Cô cứ nói với người đó như thế. 813, trên thế giớinày, người tôi tin tưởng nhất chỉ có cô thôi. Đến cả Tiểu Đinh cũng thành nanhvuốt của bà mẹ kế đó rồi. Thế nên cô đừng phản bội lại lòng tin của tôi nhé.
- Cô tin tưởng tôi thì nói rõ ra đi.
- Tôi vì sự an toàn của cô. Thế này thì dù cô bị ép cũngkhông nói ra được.
- … Tôi cảm thấy như mình sắp bị giết để diệt khẩu.
- Cô đã đọc cuốn sách tôi cho cô mượn mấy hôm trước thì côcũng nên giúp tôi lần này chứ.
- Ờ, nhưng… - Nói là như vậy nhưng chuyện liên quan đến tínhmạng vẫn phải cẩn thận…
- Trừ khi sau này cô không muốn đọc loại sách đó nữa. - Gầnmực thì đen, gần Long đại đương gia thì dần dần cũng biết ngược đãi, uy hiếpngười khác.
- … Được rồi.
1227 uy hiếp được cô, chứng tỏ sự mê hoặc của món ăn tinhthần đó rất lớn. Cô thật sự đã bị 1227 làm hư rồi.
Quay đầu lại, 813 bước đến chỗ chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ 420, dù sao lúc này khách điếm rất nhàn. Nhữngngười khác đều có thể giúp được. Tôi xin nghỉ một lát được không ạ?
- Xin nghỉ ư? Được. Trừ một khắc tiền công.
- … - Thật là độc ác! Nhưng vì mấy cuốn sách của 1227, 813nhẫn nhịn: - Tôi sẽ quay về ngay, chỉ mất khoảng nửa khắc thôi.
813 nói xong, vội vàng rời khỏi khách điếm. Cánh cửa cấm đãbị Long Tiểu Hoa mở ra. Nàng mặt đỏ gay, người vã mồ hôi, chạy ra khỏi phòng,bưng chén trà không, chạy thẳng vào bếp. Mãi sau, nàng lại bưng một chén trà mớibước vào phòng.
Chưởng quỹ 420 rõ ràng bị ai đó làm cho khiếp sợ, ngón taygạt sai bàn tính khiến Long Tiểu Bính cằn nhằn:
- Chưởng quỹ, ông sai rồi.
- Rốt cuộc đương gia và 1227 làm gì nhỉ? Tiếng động vừa rồi.Cậu thấy cô ấy…
- Hả? Đương gia ư? Đương gia gọi cô ấy vào quạt thôi mà. Cógì không đ