Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327690

Bình chọn: 8.00/10/769 lượt.

úng sao?

- … - Được rồi. Ông ta thừa nhận, mình đã bị mấy nha đầu tiêmnhiễm những thứ linh tinh… khiến ông ta nghi ngờ phẩm vị và hành động của đươnggia. Thật đúng là…

Giờ Ngọ ba khắc, bên bờ sông ngoài thành, tất cả các điềukiện đều trùng khớp. Nhưng tại sao bên bờ sông chỉ có công tử áo trắng quenthuộc nhỉ? 813 chớp chớp mắt nhìn công tử đó, mái tóc bay theo làn gió buổitrưa. Cô nhanh chóng liếc nhìn một lượt. Quả đúng là Bạch Phong Ninh, Bạch côngtử. Người đó của 1227 là chàng sao? Bạn thân của đương gia sao? Có phải cô đãphát hiện ra mối tình cấm kỵ trong truyền thuyết gì đó không?

Hỏng rồi. Mình đã bị kéo vào chuyện này rồi. Cứu với! Côkhông muốn làm chuyện có lỗi với đương gia. Đó là ông chủ của cô mà. Cô khôngmuốn bị mất việc. 813 đang định ôm đầu bỏ chạy thì trực giác của Bạch PhongNinh làm chân cô loạn bước. Hắn xoay người nhìn cô cười ẩn ý.

- Cô nương đến chuyển lời ư?

- Hả? À… Cũng có thể coi là thế.

- Cô nương chuyển lời cho ai vậy? Đương gia của cô hay là…Long Nhi nhà ta?

- … - Long Nhi nhà ta… Trời ơi! Đương gia mau đến bắt têngian phu đi này.

- Xem ra là người sau rồi. - Nhếch mép mỉm cười: - Vậy LongNhi nhà ta nói gì?

-… Cô… cô ấy nói… “Xuân… xuân… xuân sắc khắp… vườn, khôn cáchgiữ”.

- Khà! Một cành hạnh đỏ, không đủ cao nhưng vẫn dám vươn lên.- Hắn cười phóng khoáng: - Hôm nay thật cảm ơn cô nương đã giúp ta và Long Nhi.

- Hả? Không không không, tôi có làm gì đâu. Bạch công tử,không phải hai người đang…

- Cô nương không biết, ta và Long Nhi đang lén lút tư tình ư?

- … - Cô có thể lựa chọn không biết không? Chàng mặt mũi sángsủa, phong độ ngời ngời mà lại lén lút tư tình sao? Híc… 1227 chết tiệt! Nhưngcô ấy nói một câu nói rất đúng. Nam nhân không thể nhìn tướng mạo bề ngoài. Hóara Bạch công tử lại xấu xa như vậy. Vừa kén vợ khắp toàn thành, vừa lén lút tưtình, dụ dỗ thê tử của bạn. Thật là cầm thú…

- Phải rồi. Xin hỏi cô nương, giờ Long Nhi đang làm gì?

- … Cô ấy đang bị đương gia tôi ép xuống đệm êm ở khách điếm…- Cô nghĩ đến tội danh phản bội đương gia sẽ bị đuổi việc nên chỉ buông mộtcâu.

- Thế ư? – Bạch Phong Ninh mỉm cười, hy vọng cô nương đókhông ngại nói cho mình biết mức độ sâu sắc của chuyện này.

- Chao ôi! Đương gia bắt cô ấy phải mạnh lên một chút. Cô ấycứ thở hổn hển, hổn hển ấy.

- …

- … - Bịt miệng nhưng không kịp nữa rồi. Ôi, Bạch công tửđừng cười như không cười, cười đau khổ như thế mà nhìn cô có được không? Cô chỉnói sự thực thôi mà. Quả đúng là ác dâm là tội hàng đầu. Cô đã bị mấy cuốn sáchdâm ô làm cho hư hỏng. Tất cả đều tại mấy cuốn sách đó của 1227. Cô đã khôngmay bị tiêm nhiễm mất rồi…

1227 chết tiệt!

Trên thế giới có một loại hoạt động dành riêng cho hai ngườivô cùng có sức mê hoặc. Bình thường khi thực hiện hoạt động này, một người chủyếu vận động, một người thoải mái nằm đó hưởng thụ. Người vận động thì sao? Huyđộng sức lực, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như mưa. Nếu như kẻ hưởng thụ khôngquan tâm, không ngừng thúc giục, còn bắt mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa thìcuối cùng sẽ khiến người kia cạn kiệt sức lực. Hoạt động đầy khoái cảm mà ngườita mê đắm đó chính là…

- Vớ vẩn! Đương nhiên là quạt cho hắn rồi! - Long Tiểu Hoangoác miệng tiết lộ câu trả lời, vừa thuần khiết lại vừa bí ẩn, vỗ vỗ vào cáiđầu đen tối của 813.

- Hả? Quạt ư? - 813 há hốc miệng, nhìn đương gia đang tựa vàoghế mềm ở trong phòng, vắt chân chữ ngũ, an nhàn thảnh thơi. Nhìn bộ dạng củađương gia kìa. Sao có thể trách cô không nghĩ linh tinh được chứ? - … Ờ… 1227…tôi nói với cô một chuyện. Cô đánh tôi cũng được nhưng đừng không cho tôi mượnsách nhé.

- Hả? Cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi sao? Tôi biết mà. Cóphải cô đã báo với Mẹ kế về ám hiệu của tôi không? - Nàng nghĩ ngay tới ámhiệu. Sao có thể bị Long Hiểu Ất phát hiện ra chứ? “Xuân sắc khắp vườnkhôn cách giữ. Một cành hạnh đỏ vượt mé rào.” Nàng không muốn bị phạtđứng bên tường nữa đâu.

- Tôi tôi tôi không có, không có, không có… nhưng… chuyện nàycòn phiền phức hơn. - 813 khóc dở mếu dở nhìn Long Tiểu Hoa.

- Haizz! Chỉ cần cô không bán đứng tôi, trái tim cô ở đâu,tôi cũng không để ý mà. - Nàng là một cô nương có tinh thần dân chủ. Giống nhưnàng đây, thân ở quạt cho Mẹ kế nhưng lòng lại bay đến bờ sông lén lút tư tìnhvới Bạch mã hoàng tử. Lén lút tư tình ư? Từ này khó nghe chết đi được!

- Vậy ư? Phù! Vậy thì tốt rồi. - 813 thở phào: - Nhưng thựcra tôi cũng có thể coi là nói đúng sự thật mà thôi. Vốn dĩ cô nương cũng đã bịđương gia ép ra giường, mất sức, thở hổn hển rồi… Nhưng Bạch công tử nghe xongthì thái độ…

- … Cô nói gì?

- Tôi nói thái độ của Bạch công tử… Ái! Sao cô lại gõ đầutôi?

- Cô kể những thứ linh tinh mà cô tưởng tượng ra cho chàngsao?

- Thì cũng không thể trách tôi được. Ai bảo thường ngày 1227cô như thế thì cũng khó trách tôi nghĩ linh tinh mà.

- Híc! Sao tôi lại ngốc nghếch cho cô đọc mấy thứ sách đó cơchứ? Hạnh phúc của tôi, hạnh phúc của tôi! Hu hu! - Long Tiểu Hoa còn chưa kịprơi nước mắt thì đã vội sải bước về phía cửa lớn: - Không được. Tôi phải đigiải thích cho Bạch mã hoàng tử, lấy lại sự trong sạ


Disneyland 1972 Love the old s