Polaroid
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328822

Bình chọn: 8.5.00/10/882 lượt.

hanh hỗn tạp làm hắn hơi chói tai. Hắn thu ánh nhìn, quay ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời âm u sắp có vài giọt mưa. Không khí u ám giăng kín.

Hắn nhìn lên bầu trời phát ra một ếng rất nhẹ mà đến bản thân hắn cũng không ngPe kịp ý giễu cợt trong đó. Chỉ đến khi vở kịch kết thúc, tấm rèm buông xuống, hắn mới chậm rãi bước xuống cầu thang gỗ đến thẳng chỗ kẻ đang lấy ền công. Dường như nàng rất quen với cô nương làm công ở đây. Trước khi lấy ền, nàng còn nói chuyện với cô ấy.

Tuy không quân tử lắm nPưng hắn cũng chẳng có hứng thú nghe chuyện của đàn bà con gái. Hắn đứng một bên nhìn nàng khó khăn len ra khỏi đám đông.

Sự thực chứng minh, hắn đã thắng cược. Từ đầu đến cuối, Long Hiểu Ất đều tìm cớ thoái thác. Còn nàng chỉ là cái cớ của hắn. Nàng không phải là người rời xa Long Hiểu Ất thì quẫn bách đến nỗi phải kêu trời kêu đất. Nàng không phải là người chỉ biết dựa vào Long Hiểu Ất, chỉ biết bám theo chân Long Hiểu Ất. Nàng chỉ chưa biết rằng mình có thể sống tốt mà không có Long Hiểu Ất, không cần Bhải nghe theo hắn. Rốt cuộc vì sao Long Hiểu Ất không chịu quay về kinh thành? Long Hbểu Ất đang nghĩ gì? Hắn không hề hiểu rõ về điều này.

Thực ra, hắn không chắc mình đang thăm dò nàng, bỡn cợt nàng hay là đang trừng phạt nàng. Hắn chỉ vô tình cổ vũ nàng nhận lời mời của Lâm viên ngoại. Hắn cho rằng bản thân hắn đang sắp xếp cho nàng, chỉ để nàng không cần phải dựa dẫm vào Long Hiểu Ất mà thôi. Bốn này qua, hắn coi nàng biểu diễn trên đài. Nhìn bộ dạng nàng chen chúc giữa đám người, nhìn nàng ra tới cửa vừa trông thấy mình liền nhếch môi cười, rồi cuối cùng đi nhanh về phía hắn, những điều này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy thất vọng, cảm giác đó hoàn toàn không giống như lần đầu nhìn thấy nàng bị lôi ra làm trò cười trên đài diễn. Cảm giác đó đè nặng trong lòng hắn.

Trái m hắn nói với hắn rằng, có một thứ không biết gọi là gì đang dần dần bao phủ trái m hắn. Nàng càng lại gần hắn thì hắn càng thấy đau. Tóm lại chỉ đến khi ở trước mặt nàng thì hắn mới có thể áp chế được cái thứ kỳ lạ đó.

Mùi phấn son xộc tới, những khuôn mặt cười giả tạo xuất hiện trước mặt hắn, những giọng nói hờn dỗi điệu đà vây quanh hắn.

- Ôi! Đây chẳng phải là Bạch công tử sao? Mấy ngày không gặp, công tử quên mất ện thiếp rồi à?

Nói xong, “ện thiếp” đó liền chạm nhẹ vào tay hắn.

- Khi nào thì Bạch thiếu chủ lại đến chỗ chúng tôi tPế? Nô gia rất mong được hầu hạ công tử một lần. Lần trước, suýt nữa công tử đã cho nô gia được…

Giọng “nô gia” đó đầy vẻ thẹn thùng, một chiếc khăn tay được đặt trên vai hắn từ từ trượt xuống ngực.

- Bạch công tử, lần trước công tử chỉ dạy đánh đàn, nô gia vừa luyện xong. Khb nào công tử đến phòng nô gia thưởng thức được không?

Người đàn bà này còn có chút tử tế, không đến nỗi đẩy hắn vào chỗ bất nghĩa.

- Các vị cô nương tha cho Bạch mỗ được không? Nếu không thì Bạch mỗ khó ăn nói lắm. - Bạch Phong Ninh cười, giơ tay ngăn các cô nương lại. Nếu người đằng kia nhìn thấy họ thì chắc chắn sẽ nổi cơn ghen cho mà xem.

Mấy cô nương hồng trần hiểu ý hắn, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy đại ểu thư nhà họ Long tóc tai rối bù, người đẫm mồ Pôi liếc nhìn về phía này một cách đáng sợ! Nàng giậm chân uỳnh uỵch bước về phía họ, bĩu môi, nở nụ cười:

- Bạch công tử có hứng thật đấy!

Bạch Phong Ninh mỉm cười, không chút vội vàng, giả vờ ho nhẹ một ếng, thì thầm bên tai nàng:

- Long Nhi, ta có thể giải thích.

Nàng lườm hắn, dùng ánh mắt thăm dò Pắn, rồi lại nhìn mấy cô nương đang trong trạng thái mơ màng, zĩu môi nói:

- Ai là Long Nhi, gọi đại tẩu! - Nói xong, nàng xoay người bước qua cửa bỏ đi. Đâu phải ab cũng có thể gọi đại tẩu. Không phải chỉ một mình hắn sao? Ai nổi giận, người đó sớm già.

Hắn đứng ngây ra đó, mãi sau mới mỉm cười nhìn cái bóng đang xa dần kia. Hóa ra từ “Đại tẩu” lại đáng yêu như vậy. Hắn quay lại nói với mấy giai nhân má hồng:

- Hôm nay thật là đắc tội. Bạch mỗ đã làm cho đại tẩu nhà mình nổi giận rồi. Sau này Bạch mỗ sẽ khó mà chào hỏi các vị cô nương trên đường. Xin cáo từ.

Hắn nhẹ nhàng bước qua bậc cửa, sải hai ba bước đã đuổi kịB kẻ kia. Dù đang bực mình thì cái bóng đó cũng không thể đi nhanh được. Pắn giơ tay phải khoác lên vai nàng như thể huynh đệ rồi bĩu môi với nàng:

- Sau này không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài xem mặt. Nếu không thì… nhìn thấy chưa? Đây là kết quả đấy. - Thế mới nói, người nghiêm chỉnh mới có thể giữ mình, chỉ cần nàng giữ được mình thì hắn tuyệt đối sẽ phối hợp đến cùng.

- Tôi đi xem mặt là bị ép. Ai ép huynh đến kỹ viện chứ?

- Muội… - Là ai hôm đó nói với hắn rằng, nàng muốn đi xem mặt chứ.

- Huynh thật không biết xấu hổ. Đã vui chơi còn đổ lên đầu tôi? Tránh xa ra. Huynh động vào đại tẩu làm gì? Trời nóng thế này mà huynh không thấy nóng sao? - Bạch mã hoàng tử nhà nào lại đối xử với người trong lòng của mình như vậy chứ? Xưng hô cứ như huynh đệ một nhà vậy.

- Chẳng phải là giả ngốc, miệng nói mà lòng không muốn sao? Muội cũng đâu có nói thật?

- Mỗi câu tôi nói đều thật cả.

- Vậy sao? Vậy nói câu “Tôi đang ghen” đi xem nào.

- Tôi không có…

H