Teya Salat
Kiếm Thần Truyền Thuyết

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Tác giả: Thiên Thảo

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323465

Bình chọn: 8.5.00/10/346 lượt.

sức gạt ra tiếngcười, trong thời gian dài như thế nàng tự nhận biết bất cứ lúc nào ởtrước mặt chủ tử chỉ có thể cười không thể khóc.Lãnh Mạc ăn xong, nói rõ no, Quý Tranhlập tức cầm lên chiếc khăn tay tùy thân giúp hắn lau sạch khóe miệng. Hắn không nói gì, tầm mắt vẫn nặng nề nhìn nàng dường như muốn dò xemtrong lòng nàng đang nghĩ gì.Cũng may hắn không nhìn lâu lắm, chỉchốc lát sau lại khép mắt, như là tính chợp mắt một lát. Thấy hắn nhưthế, Quý Tranh cũng không khỏi an tâm.Từ khi hắn buộc nàng nói ra cái lời thề kỳ quái kia, thì hầu như hắn rất ít mở miệng nói chuyện, chỉ thườngthường hội nhìn nàng. Bất quá trong rừng lúc này chỉ có hai người, nếuhắn không nhìn nàng thì chỉ có thể nói là hắn đang nhìn cây mà thôi.Hầu hạ chủ tử xong rồi, nàng vui vẻ bắt đầu thưởng thức phần thức ăn của mình, vừa ăn vừa nhẹ ngâm một khúc.“Trời cao, sao sáng, nước như vậy thanh thanh, ta là Điểu nhi nguyện được bay lượn…” nàng cứ thế mà vừa ăn vừa ngâm nga.Lấp đầy bụng, lại ngẩng đầu nhìn màu trời, tính nhóm thêm ít củi lửa, bất quá như thế nào nàng lại………………….“Trời ạ! ta như thế nào lại quên mang theo đá đánh lửa a” Quý Tranh vỗ ót, âm thầm kêu lên. Thứ trọng yếunhất mà nàng lại quên mất không còn một mảnh. Không được rồi! Trừ phi có cái gì đó có thể phát hỏa được.Pháp thuật? Con ngươi đen đảo một vòng, nàng lập tức nghĩ đến bên cạnh nàng không phải có một người như thếsao? Nếu hắn có đủ tinh lực của thủy thì chắc chắn cũng có thể gọi đượchỏa.“Chủ……………………….” quay đầu lại tính đánhthức hắn, lại phát hiện cặp con ngươi màu vàng kia sớm đã chăm chú rơitại trên người nàng.Hắn mở mắt ra khi nào thế?“Ngươi cần ta?” Lãnh Mạc thản nhiên hỏi.“Dạ! Đúng vậy a” Cổ họng nàng cuồn cuộn nuốt nước miếng, “Do quên đem theo đá đánh lửa nên nô tỳ muốn mời chủtử có thể hay không …………………….”Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tay hắn bắnra một phát ngay tức khắc một ngọn lửa nhỏ đã nhen nhúm bùng lên. QuýTranh trách trách lưỡi, không khỏi cảm thán pháp thuật thần kỳ. Và rấtnhanh một đôi tiểu hỏa nho nhỏ đã được hình thành.Lãnh Mạc lại nhắm mắt ngủ, Quý Tranh nhìn trời nhìn trăng (Nguyên văn là thiên không minh nguyệt), co cổ lại rồi cũng đi ngủ.Trong ngọn lửa đang bùng cháy, cặp con ngươi màu vàng kia lại mở………Một đêm mộng đẹp a!Có chút gió man mát men lên cổ, Quý Tranh bật dậy đi đến bên bờ hồ ngồi xổm xuống rửa mặt.Tuy rằng qua đêm trong rừng rậm, nhưngmà nàng vẫn ngủ say sưa, phỏng chừng là ban ngày đã xảy ra nhiều chuyện lắm cho nên quá mệt mỏi ngủ đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh sào (Thiên minh)..Ngẫm lại đêm qua mơ thấy những việccùng mọi người trong cung, nàng không khỏi quơ quơ đầu, lẩm bẩm “Cũngkhông biết Loan mama nổi trận lôi đình ra sao rồi? Còn có Đóa Lan, không biết nàng nghĩ như thế nào?”Trong cung cũng có người để ý, quan tâm đến nàng hay sao? Còn có tình huống trước mắt, không biết đến khi nàomới được quay trở lại cung.Nàng đem khăn tay ngâm trong hồ nướcsau đó lau lau mặt mình, cúi đầu nhìn hình ảnh của chính mình trong hồnước, một khuôn mặt tròn tròn, một đôi con ngươi nhu thuận, còn có môikia, lông mày, kỳ thật……….. thật không đến nỗi tệ a.Quý Tranh nhịn không được hé miệng cười trộm, cũng có chút ý tứ tự sướng. Tiếng cười càng lúc càng lớn, sau đónhìn trong hồ nước lại thấy xuất hiện một khuôn mặt ảnh ngược, tiếngcười hiển nhiên im bặt. Khuôn mặt thanh tú dường như đang tức giận,không phải Lãnh Mạc thì là ai vào đây. (PN: tỷ này ko phải chỉ có chút ý tứ tự sướng thôi đâu, theo ta là thập phần tự sướng ấy chứ =)))) )“Chủ…chủ tử…” Lão thiên a, hắn có thểkhông xuất quỷ nhập thần như vậy được không a. Nàng vỗ vỗ ngực, sau đómới phát giác đến sắc mặt của hắn, một lần nữa lại bày ra khuôn mặt tươi cười hoan nghênh hắn.“Chủ tử thức từ khi nào vậy?” Quý Tranh vội hỏi, vừa rồi khi nàng thức dậy thì rõ ràng hắn vẫn còn đang ngủ mà.Lãnh Mạc mấp máy môi “Cung Thực thật sự là ai?”A? Miệng nàng bây giờ có thể nuốt chửng một cái trứng gà, chỉ kém là không đem đầu đập vào gốc cây nào gần đóthôi “Cung……….Cung….Thực………..” nàng cứng họng, trên trán bắt đầu đổ mồhôi và thêm vài phần đỏ ửng.Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của nàng, sắc mặt đến khó coi “Đêm qua, khi ngủ ngươi đã gọi tên ngườinày trong mơ” Nàng rõ ràng nói qua là thương hắn, nguyện trung thành với hắn, một khi đã như vậy thì tại sao lại vì gọi tên một người nào đó màngượng ngùng. (PN: ca ca bá đạo ép người ta thề chứ a, tỷ có bao giờ nói nguyện đi theo ca đâu)Hắn nhìn nàng, trong mắt có vài phần tức giận.Ở vùng đất Á Khắc Cát Tư, chưa từng cóngười nào dám chọc giận hắn, nhưng hiện tại lại khác, chẳng qua chỉ làmột cung nữ tầm thường, cư nhiên có thể cho hắn cảm giác sinh khí đếnnhư vậy.“Ta gọi tên này? Có sao?” nàng chỉ mơhồ nhớ lại đêm qua nàng nằm mơ thấy mọi người trong cung, bất quá nếunàng gọi phải tên của đại hoàng tử thì chắc rằng là nàng cũng mơ thấyngười nên mới thuận miệng gọi tên.A, mơ, nghĩ đến đây mặt không khỏi đỏ hơn. Còn Lãnh Mạc không nói được lời nào, chính là chờ nàng giải thích với hắn.“Ách, Cung Thực là tên của đại hoàng tử chúng ta, đại khái là bởi