Old school Easter eggs.
Ma Vương Mỉm Cười

Ma Vương Mỉm Cười

Tác giả: JenRee Nguyễn

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321523

Bình chọn: 7.00/10/152 lượt.

cây sáo trúc gõ lên đầu vài cái hồn phách của chúng đã tan biến vào trong không khí. Nàng hừ lạnh nói: " Dám nói ta là yêu quái, các ngươi đúng là đáng chết không biết nhìn người gì cả "

Đi sâu về phía trong, cả một rừng trúc lấp loáng hiện ra, không ngừng di chuyển, hết cây này đến cây khác chạy qua chạy lại trong mắt nàng, Yên Nhi lùi một bước cao giọng nói : " Cao nhân phương nào xin lộ diện "

Đáp lại nàng là một nói lạnh lùng khắc nghiệt nhưng theo nàng đoán đấy chỉ là âm của tiếng nói vọng lại , người đó nói: " Ngươi là ai, sao lại đến U Cốc của ta mà náo loạn hả? "

Nàng tay nắm chặt sáo trúc- vũ khí tự vệ của nàng, ánh mắt tinh ranh nhìn loạn cố tìm ra mấu chốt giải quyết trận này, miệng đáp : " Còn người là ai? Mau lộ diện cùng ta tương kiếm "

" Hừ, người chỉ là một tiểu cô nương có tư cách gì đòi nhìn thấy ta chứ ! "

Giọng nói vang lên sặc nồng mùi khinh thường, nàng đầu đã bốc hỏa, hắn ta lại dám khinh miệt nàng. Cố lấy lại bình tĩnh, nàng cất tiếng nói : " Ngươi cứ núp trong tối thật đúng là không phải quân tử, co gan thì mau ra đây "

Một tràn cười khinh miệt, hắn ta đáp trả nàng bằng chính một câu hỏi:

" Ta có nói ta là quân tử sao? "

" À, ra là người sợ ta, không quang minh chính đại mà cùng ta phân tài cao thấp, rõ ràng người quá kém cỏi là sợ thua ta khiến ngươi mất mặt "'

Nàng hét lớn sợ người ở xa không nghe thấy. Hắn ta có phải hay không là một đại ma vương? Lời nói sắc bén hơn dao kiếm, nội công thâm hậu cao sâu. Sở dĩ nàng biết đều là vì hắn dùng Âm Vọng nói chuyện với nàng - loại võ công thiên về nội lực nếu nội lực không cao sâu thì tuyệt nhiên không thể nào luyện được loại vỏ công này. Nàng cũng đã từng thử nhưng Phụ Hoàng nói nàng đã từng bị trong thương, nội lực yếu không thích hợp để luyện loại võ công này nên nàng đành thôi.

" Ta mà lại sợ một tiểu nha đầu tay chân mảnh khảnh yếu ớt sao? Phía trước là điện U Minh, ta ở đây chờ cô nương tới "

Sau khi lời nói của hắn ta kết thúc thì cùng lúc trận đồ không di chuyển, đứng yên ở đó. Yên Nhi đi hết nửa ngày mới tới nới, xa như vậy mà còn nghe lời nói của hắn thì e rằng nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Cung điện nồng mùi âm khí, khói xám bao quanh, gió thổi tê buốt cả xương ngay cả người tu tiên nhưng nội công không cao thì e trúng gió này liền xương cốt nứt đoạn xuất huyết mà chết. Nàng có chút lo lắng cho trận chiến này, song đã đến nước này muốn rút lui thì thật là nhục cho việc tu luyện tiên pháp. Ma vương ngự trị trên chiếc ghế cao, xung quanh đều nạm bạc tuy nhiên vẻ mặt của hắn so với bạc chắc còn lạnh hơn cả vài phần. Hai tay đan vào nhau, mắt ưng linh hoạt sắc bén nhìn thẳng nàng khiến Yên Nhi dừng một bước rồi bình tĩnh tiến vào. Đôi mày kiếm đen rậm không nhíu cũng không hề giãn tạo cho người đối diện một cảm giác rờn rợn khó nắm chắc về tâm trạng đối phương. Còn có đôi môi mỏng ương ngạnh nhếch lên vương nhẹ ý cười. Không thể phủ nhận được vẻ đẹp của hắn, thật có thể nói là dung nhan tuyệt mĩ một cút cũng không ngoa, tướng mạo bất phàm khiến ai gặp đều phải có chút ngỡ ngàng.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt khẽ nhíu lại đánh giá. Đôi mắt long lanh trong sáng vương nhẹ sự sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hắn nhưng tuyệt nhiên không hề khiến hắn cảm thấy khó chịu, răng trắng tinh cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng thật yêu kiều, nhìn nàng trông như con nai nhỏ khiến hắn muốn hung hăng chiếm giữ, một cảm giác thân quen ki lạ.

Nàng thật sự không biết hắn nhìn nàng như thế để làm gì, ánh mắt rất lạ dường như lạ rất quen., rất khó nói.

" Ngươi có phải là ma vương - người vừa nói chuyện với ta hay không?"

Hắn nhướng mày lạnh lùng đáp: " Phải "

Lời nói của hắn khiến nàng liên tưởng đến ngọn gió lạnh nhất trong năm lướt nhẹ qua người nàng đủ làm nàng cãm thấy run sợ ngấm sâu vào trong từng ngóc ngách da thịt nàng, uy lực kinh hồn.

Yến Nhi lấy lại bình tỉnh, bộ dạng hung hăng kiêu ngạo trước sau không hề nở nụ cười của hắn khiến nàng rất ghét. Liếc nhìn thanh trường kiếm bên cạnh, nàng thấy rất thích đẹp hơn nhiều so với chủ nhân của nó. Vỏ kiếm khảm ngọc , màu bạc ánh sáng thật đẹp. Y phục hắn mặc cũng đồng màu với thanh kiếm, mái tóc bạch kim cột nữa phất nhẹ trong gió tạo ra khí thế bức người.

Dương lên cây sáo, nàng nói " Ta muốn khiêu chiến với ngươi ".

Chương 2.2

Vẻ mặt này không phải là khinh thường chứ? Chắc rồi là hắn đang kinh thường , cực kì khinh thường nàng nếu không đã không để nàng - đối thủ của hắn nghệt mặt ở đây mà nhắm mắt ngủ.

Ngươi tự cao tự đại như thế thì ta sẽ cho ngươi biết tay, cái tội dám khinh thường bổn cô nương.

Nàng như chú mèo nhỏ bước đi chầm chậm đến trước hắn, gương mặt rất đẹp, ngũ quan và đường nét đều hài hòa khiến người khác phải ghen tị, nhắm đi đôi mắt kiêu ngạo vẻ mặt của hắn làm nàng bớt chán ghét đi một ít. nhưng... sao trên người hắn lại có mùi hương rất quen thuộc mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu hoàn toàn không tanh mùi máu như một đại ma vương lãnh khốc theo lời của phụ Hoàng, cả cái dáng người của hắn hình như... hình như nàng đã gặp hắn ở đâu rồi. Nhìn