
mơ mộng những chuyện to lớn. Sekigahara đã
dạy hắn bài học thực tế đầu tiên về cuộc sống. Những mộng ước của hắn
thuở thiếu thời mặc dù chẳng có bao nhiêu, đã tan vỡ. Hắn chẳng thèm để
tâm suy nghĩ gì về những thất bại đã qua hoặc lo tương lai đen tối. Hắn
không biết, hay chưa biết đến ý nghĩa của sự tự khép mình vào kỷ luật và thản nhiên chấp nhận những đổ vỡ ấy. Ngẫu nhiên bây giờ gặp Chu Kế
Phong, tay tướng cướp nổi tiếng, một địch thủ xứng đáng hắn hằng mong
ước được gặp mặt ở Sekigahara.
- Đồ hèn ! Đứng lại !
Trên cánh đồng tối đen như mực, Thạch Kinh Tử xẹt nhanh như lằn chớp.
Còn mười bước nữa hắn đuổi kịp Thử Mạch. Tóc bạt ra đằng sau, gió thổi
vù vù bên tai, hắn cảm thấy sung sướng như chưa bao giờ trong đời hắn
được sung sướng như thế ! Càng chạy hắn càng tận hưởng cảm giác đê mê,
thuần túy thú vật đang thức dậy trong người hắn.
Thạch Kinh Tử chồm lên lưng tướng cướp. Một tia máu phọt ra trên đầu
kiếm. Một tiếng thét ghê rợn xé màn đêm tịch mịch. Thân hình nặng nề của Thử Mạch đổ xuống, lật ngược trở lại, chân tay giật liên hồi rồi mới im lặng.
Dưới ánh sao lờ mờ, sọ tên cướp vỡ toang, mắt lồi ra khỏi tròng trợn trắng dã.
Thạch Kinh Tử giáng thêm mấy nhát kiếm nữa. Vài rẻ xương sường gãy đâm ra khỏi lồng ngực.
Bấy giờ, Thạch Kinh Tử mới đưa tay áo lên quẹt mồ hôi chảy đầy mặt.
Thạch Kinh Tử thong thả trở bước. Khách qua đường không biết, tưởng hắn
đi dạo về, thanh thản. Hắn thấy hoàn toàn thoải mái, không một chút hối
hận. Thạch Kinh Tử đã biết, nếu địch thủ của hắn thắng, hắn sẽ như cái
thây ma nằm kia, cô độc.
Trong bóng tối, tiếng Mãn Hà Chí vang lên:
- Thạch Kinh Tử ! Mày hả ?
- Ừ, gì thế ?
Mãn Hà Chí chạy đến, hổn hển:
- Tao giết được một thằng. Mày sao ?
- Tao cũng giết được một thằng.
Mãn Hà Chí giơ đoản đao, màu còn nhuốm đến tận chuôi, ưỡn ngực kiêu hãnh:
- Tụi nó chạy hết rồi. Những thằng chó chết ấy chẳng có tài cán gì, hèn
và nhát như cáy. Chỉ ra bộ can đảm khi ăn cắp của xác chết. Ha ha, hợp
lắm, hợp lắm !
Đầy vẻ tự mãn, cả hai áo quần nhuốm máu, vừa đi vừa chuyện như pháo ran, trông hướng đèn ở xa xa mà tiến. Thạch Kinh Tử cầm thanh kiêm gỗ bê bết máu tươi, Mãn Hà Chí vác đoản đao máu còn rỏ giọt.
oo Một con ngựa đi lạc thò đầu qua cửa sổ, ngơ ngác nhìn vào trong nhà.
Tiếng hí của nó làm hai thanh niên đang ngủ giật mình tỉnh giấc. Thạch
Kinh Tử bực tức, đập vào mõm nó một cái. Mãn Hà Chí ngồi dậy vươn vai
ngáp, khoan khoái vì vừa được một giấc say sưa.
- Mặt trời lên cao rồi đó !
- Trưa rồi hả mày ?
- Ừ, chắc thế !
- Sau giấc ngủ dài, Thạch Kinh Tử và Mãn Hà Chí gần như quên hết chuyện
hôm trước. Đối với chúng, chỉ hôm nay và ngày mai là đáng kể.
Thạch Kinh Tử chạy ra phía sau nhà, cởi áo ngồi xổm bên bờ suối, bụm tay hắt nước lên rửa mặt. Hắn chụm hai tay múc nước trong và mát té lên
đầu, lên lưng, lên ngực, khoan khoái, rồi ngẩng mặt hít những hơi thật
dài như muốn hớp cả bầu không khí trong lành và ánh sáng ban mai tươi
đẹp vào lồng ngực.
Mãn Hà Chí còn ngái ngủ, lệt sệt sang phòng khách. Nhìn Ôkô và A Kế Mỹ ngồi ủ rũ, hắn ngạc nhiên:
- Ô hay, sao hai mẹ con mặt như đưa đám vậy ? Thử Mạch bị giết rồi, đàn
em nó chạy tứ tán, còn lâu mới dám ho he, có gì mà buồn vậy ?
Mãn Hà Chí ngồi xuống chiếu, cầm tách trà A Kế Mỹ đưa. Uống từng ngụm trà đắng ngắt, hắn lắc đầu tự nhủ:
“Thật khó hiểu ! Khó làm vừa lòng bà này quá !”. Ôkô cười mệt mỏi. Nàng
muốn được như chàng thanh niên vô tư kia, chẳng biết cuộc đời là gì.
- Mãn Hà Chí ! Hình như chú chưa hiểu. Thử Mạch có hàng trăm bộ hạ.
- Dĩ nhiên ! Những thằng như vậy tất nhiều lâu la chứ ! Nhưng chúng tôi
đâu có ngán. Giết được chủ thì cũng giết được tớ. Nếu chúng đến, tôi sẽ
...
- Không làm gì được ! Ôkô ngắt lời.
- Sao vậy ? Cứ để những đồ ăn hại đó đến. Bà tưởng chúng tôi là những thằng hèn sẽ chạy trốn sao ?
- Các chú không phải là những thằng hèn, nhưng còn ngây thơ lắm. Thử
Mạch có một thằng em tên là Cố Hải. Nó mà mò đến trả thù thì cả hai chú
có nhập một cũng đừng hòng thoát !
Mãn Hà Chí không muốn nghe chuyện đó, nhưng nghĩ kỹ thấy Ôkô có lý ! Cố
Hải có nhiều đồng đảng trong vùng Kiso, gã lại là tay cao thủ, định giết ai toàn đánh lúc xuất kỳ bất ý. Kẻ thù gã không mấy khi toàn mạng. Đánh nhau tay đội, Mãn Hà Chí không sợ, nhưng bất ngờ bị đột kích, hắn cũng
ngán, nhất là vào lúc hắn đang ngủ.
- Ờ ờ ... Tôi có tật ngủ say lắm, khi ngủ chẳng biết trời đất gì !
Mãn Hà Chí ngồi chống tay vào cằm suy nghĩ. Theo ý Ôkô, tình thế này
không thể lưu lại đây được nữa rồi, phải bỏ nhà đi xa lánh mặt ít lâu
mới được.
Nàng hỏi Mãn Hà Chí xem ý kiến Thạch Kinh Tử thế nào.
- Tôi sẽ bàn với hắn. Không biết hắn đâu rồi ?
Mãn Hà Chí bước ra cửa, đưa mắt tìm bạn. Gã đưa tay lên che mắt, thấy xa xa ở ven đồi, Thạch Kinh Tử đang cưỡi con ngựa hoang hồi nãy. Mãn Hà
Chí nghĩ thầm:
“Thằng này thật liều lĩnh !”. Gã lấy tay bắc loa gọi:
- Thạch Kinh Tử ! Về ngay có chuyện cần bàn.
Một lát sau, hai đứa nằm ở chân đồi, miệng nhai lá cỏ tóp tép, cùng nhau bàn tính những chuyện phải làm.