Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327361

Bình chọn: 7.00/10/736 lượt.

hịp

thở đều hòa trong giấc ngủ. Có lẽ hắn đang mơ, nụ cười tươi hé trên môi. Dưới đôi hàng mi đen, hắn thấy gì ? Người chị hắn thương yêu hay ngôi

làng bé nhỏ bình yên ở đó hắn đã sinh trưởng ?

Ôkô tay cầm đèn bước vào phòng. Nhìn Thạch Kinh Tử, nàng đứng yên, khẽ thốt:

“Nét mặt mới bình thản làm sao !”. Rồi đưa tay phớt nhẹ lên đôi môi hé

mở của hắn, nàng thổi tắt đèn, rón rén nằm xuống bên cạnh như con mèo

cuộn tròn trên tấm thảm.

Thong thả, nàng xích lại gần Thạch Kinh Tử từng chút, khuôn mặt nhồi phấn trắng và bộ áo ngủ sặc sỡ hiện rõ trong bóng tối.

Bên ngoài hoàn toàn yên lặng. Vài giọt sương đêm rơi nhẹ trên thành cửa sổ.

Ôkô tự nhủ:

“Không biết anh chàng này đã biết mùi đàn bà chưa !” và đưa tay định cầm thanh kiếm gỗ. Nhưng vừa chạm vào thanh kiếm, Thạch Kinh Tử đã giật

mình chồm dậy, hất nàng ra và kêu ầm ĩ:

- Ăn trộm ! Ăn trộm !

Ôkô bị hất bắn ra ngoài, va phải cây đèn. Thạch Kinh Tử nhảy tới bẻ tay nàng quặt ra sau.

- Trời ơi ! Chú làm gẫy tay tôi bây giờ !

- Ủa, tôi tưởng kẻ trộm ! Xin bà tha lỗi !

- Úi chà, đau ! ... Chú làm gì mà dữ vậy ?

- Tôi xin lỗi. Thế bà vào đây làm gì ?

Ôkô nắn tay xuýt xoa, không đáp. Đột nhiên nàng dùng cánh tay ấy ôm chặt lấy cổ Thạch Kinh Tử vít xuống, âu yếm:

- Thạch lang, chàng khỏi phải xin lỗi.

Rồi đưa tay vuốt má hắn. Thạch Kinh Tử nhảy lui:

- Bà làm gì vậy ? Điên hả ?

- Thạch Kinh Tử ! Làm gì mà rầm lên vậy ? Không biết tôi thương chú lắm sao ?

Nàng dùng những lời ngon ngọt để dụ dỗ, nhưng chàng thanh niên ngu ngốc cố né như người bị Ong đốt.

- Biết chứ. Anh em chúng tôi rất ơn bà đã thương cho trú ngụ lại còn giúp đỡ mọi thứ.

- Không phải thế ! Tôi muốn nói tình tôi thương chú, tình âu yếm của tôi đối với chú ...

- Khoan ! Để thắp đèn lên đã !

- Sao độc ác thế ?

Nàng khóc thút thít rồi lại định giơ tay ra ôm lấy Thạch Kinh Tử.

- Đừng động vào tôi ! Tôi nói thật ! ...

Giọng nói và dáng điệu hắn có một cái gì mạnh mẽ, quyết liệt làm Ôkô sợ hãi, khựng lại.

Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, chân mềm như bún, Thạch Kinh Tử kinh sợ quá chừng ! Chưa bao giờ hắn gặp một địch thủ ghê gớm đến thế ! Cả

lúc nhìn đoàn người ngựa chạy rầm rầm trên bãi hoang còn tanh mùi máu ở

Sekigahara, tim hắn cũng không đập loạn đến thế ! Hắn giật lùi vào góc

phòng:

- Bà về đi ! Bà trở về phòng đi ! Nếu không, tôi đánh thức Mãn Hà Chí và cả nhà dậy bây giờ.

Ôkô đứng lặng người trong bóng tối, thở hổn hển, mắt nhìn Thạch Kinh Tử

không chớp. Nàng nhất định không chịu để bị ruồng rẫy như vậy.

- Thạch lang không hiểu lòng tôi hay sao ?

Thạch Kinh Tử không trả lời.

- Thạch Kinh Tử, chú phải hiểu ...

- Bà cũng phải hiểu chứ ! Tôi đang ngủ, bà làm tôi giật mình, như con cọp cái trong bóng tối xông đến ...

Đến lượt Ôkô đứng lặng. Cơn giận ứ lên cổ, nàng dằn từng tiếng:

- Tại chú mà tôi bối rối thế này !

- Sao lại tôi được !

- Chú làm tôi cụt hứng !

Hai người nhìn nhau, tinh thần căng thẳng, không để ý đến tiếng đập cửa

gấp rút bên ngoài. Tiếng đập cửa càng mau rồi những tiếng nói vội vàng

vọng vào:

- Chuyện gì trong ấy vậy ? Thạch Kinh Tử ! Mở cửa mau !

Áng sáng đèn bên ngoài chiếu qua khe vách. A Kế Mỹ đã thức dậy, tiếp theo là bước chân vội vã của Mãn Hà Chí:

- Chuyện gì thế ?

Tiếng A Kế Mỹ ở ngoài hành lang gọi mẹ, lo lắng:

- Mẹ có ở trong ấy không, mẹ ?

Ôkô sờ soạng đi lần về phòng mình sát với phòng Thạch Kinh Tử rồi trả lời vọng ra.

oo Bên ngoài, bóng người lố nhố. Có lẽ bọn họ vừa phá cửa chính xông vào phòng khách. Ôkô thấy sáu bảy người đàn ông lực lưỡng đứng chen nhau

trên nền đất nện thấp hơn nhà ngoài một bậc. Một người trong bọn lớn

tiếng:

- Chu đại ca đã đến ! Thắp đèn lên !

Đèn thắp, họ ùa ra phòng khách. Chẳng thèm cởi bỏ giầy, họ chia nhau lục soát khắp nơi, mở tủ, mở ngăn kéo, lật chiếu, giật rèm ... không chỗ

nào không ngó tới.

Chu Kế Phong Thử Mạch ngồi giữa nhà nhìn bộ hạ tung hoành. Một lúc sau như không vừa ý, hắn đập tay xuống chiếu.

- Ôkô, những đồ ấy đâu cả rồi ?

- Ta không hiểu ngươi định nói gì.

Ôkô ở phòng bên đáp vọng sang, giọng hơi run.

- Đừng vờ ! Ta biết những thứ đó ở nhà này. Mang ngay ra đây !

- Chả có gì cả !

- Không có gì ?

- Không có.

- Vậy người ta báo cáo sai hay sao ?

Hắn ngờ vực nhìn Ôkô, đưa tay gãi râu. Lúc sau quay sang bảo bộ hạ:

- Thôi, chúng bay ngừng lại. Đủ rồi !

Ôkô vẫn ngồi trong phòng, tỏ vẻ bất cần như thách thức bọn Thử Mạch. Chu Kế Phong cao giọng, hách dịch:

- Ôkô !

- Gì ?

- Có gì uống không ?

- Có, nước lã !

- Coi chừng ! Đừng trêu gan ta ! Giọng hắn đanh lại, đe dọa.

- Sa-kê ở trong tủ ấy ! Muốn uống lấy mà uống !

Chu Kế Phong hơi ngán sự bướng bỉnh và gan dạ của Ôkô, gã dịu giọng:

- Thôi mà, đã lâu không đến thăm, chẳng lẽ tiếp ta như thế sao ?

- Viếng thăm gì lạ vậy ?

- Một phần lỗi tại nàng. Người ta nói nhiều về nàng quá, bỏ qua không

được ! Họ đồn nàng bán thuốc trên núi làm ăn khá lắm. Có người còn bảo

nàng cho con gái đi lột xác chết. Đúng không ?

- Nói láo ! Chứng cớ đâu ?

- Nếu muốn chứng cớ, ta đâu cần cảnh cáo con A Kế Mỹ ! Luật lệ Ở đâ


Disneyland 1972 Love the old s