XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327390

Bình chọn: 9.00/10/739 lượt.

y,

nàng biết chứ ? Vùng này là lãnh thổ của ta, nếu làm ngơ, mọi người còn

coi ta ra gì nữa ?

Ôkô quay lại nhìn Thử Mạch, mắt sắc như dao, mặt hơi vênh lên, thách đố.

- Thôi, lần này ta tha cho. Đặc ân đấy nhé !

- Đặc ân cái gì ? Bộ ngươi ra ơn cho ta hả ?

- Ôkô ! Lại đây rót rượu !

Ôkô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

- Đồ ngốc ! Mày không thấy nếu ngoan ngoãn nghe lời ta thì đâu đến nỗi vất vả thế ?

Rồi một lúc sau đã bình tĩnh, hắn khuyên:

- Hãy nghĩ lại đi, Ôkô ...

- Chà, quý hóa quá !

- Nàng không có thiện cảm với ta mấy nhỉ !

- Vậy ta hỏi ngươi:

Ai giết chồng ta ?

- Nếu nàng muốn báo thù, ta sẵn sàng giúp. Hết sức.

- Này, đừng có làm bộ ngây thơ.

- Nàng nói gì vậy ?

- Nối gì thì ngươi biết ! Ai cũng bảo thủ phạm giết trượng phu ta là Chu Kế Phong Thử Mạch. Chỉ có ngươi giả vờ không rõ. Ta là vợ tướng cướp

thật, nhưng không khốn nạn đến độ đi lăng nhăng với tên đã giết chồng ta đâu !

- Hà ! Ra thế đấy !

Hắn ực nốt chén rượu cầm trên tay, rót thêm rồi tiếp:

- Hãy giữ mồm miệng ! Có hại cho nàng và cả con A Kế Mỹ lắm đấy !

- Ta dạy con ta nên người. Nó lấy chồng xong, sẽ cho ngươi biết tay ! Thề với ngươi như vậy !

Thử Mạch phá lên cười, toàn thân rung động. Hắn uống nốt ngụm rượu, làm hiệu cho tên bộ hạ cầm giáo đứng cạnh gần bếp:

- Mày cầm giáo chọc lên trần nhà tao coi thử, mày !

Tên cướp đi quanh phòng lấy mũi giáo chọc lên trần mấy cái. Những vật dụng Ôkô lấy được giấu trên đó rơi xuống loảng xoảng.

- Hà hà, đúng như ta đã dự đoán từ đầu. Chúng mày thấy chưa ? Chứng cớ

đấy chứ đâu ! Con mẹ này coi thường bọn ta. Hãy bắt nó đem ra trị tội !

Bộ hạ Thử Mạch ào vào phòng, nhưng đột nhiên khựng lại. Ôkô đứng ở ngưỡng cửa, điềm nhiên như tượng, lạnh lùng thách đố.

- Chúng mày đợi gì nữa ? Bắt nó đem ra đây !

Không một ai động đậy, tuồng như không nghe thấy lời hắn nói. Ôkô đứng trên bực cửa cao, nhìn chúng từ đầu đến chân, khinh bỉ.

Thử Mạch giận dữ, tặc lưỡi đứng lên, hăm hở xông vào. Nhưng đến gần cửa, hắn cũng đột nhiên dừng lại:

Đằng sau Ôkô, nấp trong bóng tối, hai thanh niên lực lưỡng, dáng dữ dằn đã chực sẵn.

Thạch Kinh Tử, tay cầm ngang thanh kiếm gỗ, sẵn sàng phạt gãy cẳng tên

nào ngu dại xông vào trước. Bên kia, Mãn Hà Chí lăm lăm cây đoản đao,

chỉ chờ bổ xuống gáy những kẻ nhảy qua cửa. Còn A Kế Mỹ biệt tăm, không

thấy bóng dáng đâu cả.

- Á à ... Thì ra tên này đây !

Thử Mạch nhớ lại cuộc gặp gỡ ven rừng mấy hôm trước.

- Tao biết thằng cầm gậy, còn thằng kia là đứa nào ?

Mãn Hà Chí và Thạch Kinh Tử không nói câu gì, nhất định dùng võ lực.

Tình hình căng thẳng, không khí như bốc lửa.

Thử Mạch gầm lên:

- Ta không ngờ trong nhà này có đàn ông. Hai đứa mày ở Sekigahara phải không ?

Liệu hồn, đừng trách tao không báo trước !

Mãn Hà Chí và Thạch Kinh Tử vẫn không đáp.

- Vùng này ai cũng nghe danh Chu Kế Phong. Đồ lính chết, chúng mày sẽ biết tay ta !

Im lặng.

Thử Mạch lấy tay gạt bộ hạ sang bên. Một đứa mất thăng bằng ngã ngồi

ngay vào bếp than, tàn bắn tung tóe. Lửa tắt, khói bốc lên mù mịt.

- Á á á ...

Thử Mạch thét một tiếng dài, nhảy vào phòng. Mãn Hà Chí, hai tay nắm

chắc đốc đoản đao, hạ xuống như vũ bão, nhưng Thử Mạch nhanh chân tránh

được. Lưỡi đao trượt trên đầu vỏ kiếm của hắn dội lại. Mãn Hà Chí cảm

thấy đau điếng, tưởng rách hồ khẩu.

Ôkô chạy nấp vào góc phòng.

Thạch Kinh Tử chỉ chờ có thế, dùng hết sức đưa thanh kiếm gỗ phạt ngang

một đường thấp là là mặt đất. Trong bóng tối, gió kiếm nghe đánh vù

nhưng không có tiếng người ngã. Thử Mạch đã nhảy lên vừa kịp. Khi rớt

xuống, hắn lấy hết sức bình sinh đè lên Thạch Kinh Tử như một tảng đá.

Thạch Kinh Tử tưởng gặp một con gấu. Chưa bao giờ hắn phải đối địch với

một người khỏe như thế. Thử Mạch chặn cổ hắn, tay kia đấm lên đầu làm

hắn choáng váng mặt mày, sọ như vỡ ra. Trong cơn nguy khốn, Thạch Kinh

Tử nghiến răng, thu hết sức đạp thật mạnh một cái. Thử Mạch bắn tung lên không, rơi đập vào tường. Cả căn nhà rung chuyển.

Nhanh như cắt, Thạch Kinh Tử vung kiếm giáng xuống địch thủ. Thử Mạch

lăn tròn, tránh được, chồm dậy nhảy ra ngoài chạy trốn. Thạch Kinh Tử

đuổi theo sát nút, nhất định không để Thử Mạch chạy thoát. Hắn mà thoát

được thì nguy hiểm quá !

Thạch Kinh Tử đã quyết định:

không đánh hắn nửa chừng, hoặc Thạch Kinh Tử chết, hoặc Thử Mạch phải chết !

Bản chất Thạch Kinh Tử như vậy:

lúc nào cũng cực đoan. Từ nhỏ, trong máu hắn đã có một cái gì man rợ,

hung bạo của những võ sĩ thời cổ Nhật Bản, một cái gì vừa dã man vừa

thuần túy:

không biết ánh sáng văn minh, không có sự Ôn nhu của tri thức, và không biết dung hòa là gì.

Tính đó tự nhiên nhưng cha hắn không chấp nhận. Mưu Ni Sai đã nhiều lần

dùng những hình phạt nghiêm khắc theo lề lối quân ngũ, cố kiềm chế bản

chất hung tợn ấy, nhưng hình phạt chỉ làm hắn tàn bạo hơn, tỷ như con

lợn rừng càng trở nên hung dữ khi không được ăn đủ. Dân làng càng khinh

ghét hắn bao nhiêu, hắn càng kháng cự lại kịch liệt chừng ấy.

Đến khi trưởng thành, gã thanh niên hoang dại ấy chán không muốn ở làng

phá phách nữa. Hắn bắt đầu